Trong đại điện, hoàn toàn tĩnh mịch.
Cùng ta chơi trò giả vờ?
Ngươi còn quá non đấy.
Cố Trường Ca không nói một lời, khẽ lắc đầu.
Áo trắng như tuyết, đứng chắp tay, con ngươi sâu thẳm mà đạm mạc.
Phảng phất như quan sát một con kiến nhỏ nhảy nhót.
Diệp Trần dưới chân chật vật quỳ phục, khắp khuôn mặt là vẻ tái nhợt cùng không cam lòng, cả người bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp, đầu cũng không ngẩng lên được.
Mọi người đều chấn động mà nhìn tất cả những thứ này.
Mọi người ở Thái Huyền thánh địa có chút hiểu biết đối với Cố Trường Ca, khiếp sợ trong lòng càng lớn hơn.
Rốt cuộc từ tuổi tác thì thực lực của Cố Trường Ca cùng các thiếu niên Thái Huyền thánh địa không nên khác mấy.
Nhưng thực lực lại đủ để so sánh với Thánh chủ.
"Cố công tử chỉ chừng ấy tuổi mà tu vi lại sâu không lường được a. . ."
Lúc này, Thánh Chủ Thái Huyền là người đầu tiên không chịu được lên tiếng tán thưởng.
Đồng thời dùng dư quang liếc mắt nhìn sắc mặt con gái mình hơi hơi trắng bệch.
Âm thầm thở dài.
Sớm biết vậy đã phế bỏ tên Diệp Trần phiền toái này trục xuất khỏi tông môn.
Sao có thể đắc tội vị đại nhân trẻ tuổi này chứ.
Giờ phút này, trong lòng ông ta đã quyết định xong kết cục của Diệp Trần.
"Thánh Chủ Thái Huyền quá khen, thực lực của Trường Ca cũng không đáng để nhắc tới."
Cố Trường Ca nghe vậy cười cười, giọng ôn hòa đạm nhiên, khiến cho người ta như tắm trong gió xuân ấm áp.
Nhưng rồi lại lộ ra vẻ cao cao tại thượng xa cách.
Lời này thật ra hắn không để bụng.
Nguyên thân của mình dù sao cũng là hạ giới làm nhân vật thiên kiêu.
Ở thượng giới cũng là Chí Tôn trẻ tuổi danh dương một phương.
Bản thân đã có thực lực cường đại.
Mấy con chó con mèo sao có thể so sánh.
Đối phó với Diệp Trần có suy nghĩ định mạnh mẽ vả mặt.
Chỉ cần khiến chiếc nhẫn lão gia gia làm hắn kiêng kị, không dám hiển lộ khí tức là tốt rồi.
Đến lúc đó còn có thể trợ giúp tên Diệp Trần này như thế nào?
Cố Trường Ca hạ giới, bên người sao lại không có hộ đạo giả.
Vừa rồi hắn đã truyền âm cho hộ đạo giả, làm kinh sợ tàn linh ở bên trong giới chỉ của Diệp Trần.
Hiện tại xem ra, chuyện phát triển đúng như hắn đoán trước.
Sau đó muốn dẫm chết tên khí vận chi tử này càng đơn giản.
Đánh giá suy nghĩ Diệp Trần hiện tại có lẽ vẫn còn đang kinh sợ cùng hoảng hốt.
Vì sao mình trăm lần hiệu triệu mà sư tôn không phản ứng?
Sắc mặt Cố Trường Ca tự nhiên, trong lòng lại đang cười nhạo.
"Thế nhưng để Cố công tử tự mình động thủ giải quyết, ta cũng quá mất mặt."
Lúc này, vẻ mặt Thánh tử Sở Huyền của Thái Huyền áy náy nói.
Tên này vừa nhìn đã biết là muốn trở thành chó săn của mình.
Cố Trường Ca tất nhiên sẽ không trách tội.
Cho nên có chút trấn an cười nói: " Thánh tử Sở Huyền không cần bận tâm. Nếu như chuyện này là do Cố mỗ gây nên thì vẫn nên để Cố mỗ đích thân tự xuất thủ giải quyết cho thỏa đáng."
"Công tử cao thượng, Sở Huyền mặc cảm."
Y như Cố Trường Ca đoán trước, lời này quả nhiên lại khiến cho Sở Huyền kính nể không thôi.
Kiên định lý tưởng ôm chặt đùi của Cố Trường Ca.
Lời qua ý lại khiến cho mọi người thầm than, mắt ánh lên tia sáng kỳ dị.
Vị đại nhân trẻ tuổi này, dù là khí độ hay là đối nhân xử thế đều không đơn giản.
Không đúng, làm sao có thể dùng từ ‘đơn giản’ để hình dung?
Đây phải là cao thâm khó dò, khó có thể nắm lấy mới đúng!
"Cố công tử thật sự quá mạnh, quả thật chính là thần nhân hạ phàm. Chỉ một tia khí tức dao động đã khiến cho chúng ta tim đập nhanh rùng mình không thôi."
"Vốn nghĩ rằng Thái Huyền thánh địa ta truyền thừa mấy vạn năm, lãnh thổ quốc gia hàng tỉ, đã là bá chủ thế gian nhưng ngày hôm nay gặp công tử, mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. . ."
Một đám trưởng lão cũng sôi nổi phụ họa, vẻ mặt nịnh nọt.
Đều hóa thân thành bộ dạng chó nịnh bợ khiến mọi người cùng các thế lực lớn và quan khách không rõ chân tướng thất kinh không thôi.
Đối với thân phận của vị nam tử quần áo trắng thần bí này càng tò mò.
Thân là Thái Huyền thánh địa đứng đầu Đại Thánh Địa ở Đông Hoang Lục lại âm thầm lén lút muốn ôm đùi vị đại nhân trẻ tuổi này.
Tình huống như vậy, đối với thế lực phía sau bọn họ mà nói, thật sự là tín hiệu không ổn.
Làm nhân vật phản diện quả nhiên sảng khoái.
Đi đến đâu là quỳ liếm đến đó.
Lại không cần giống nhân vật chính, đi đến đâu bị trào phúng đến đó.
Trong lòng Cố Trường Ca vừa suy nghĩ.
Vừa kết nối với hệ thống.
Vốn là người xuyên qua sao có thể thiếu được bàn tay vàng chứ.
Bàn tay vàng của hắn có giao diện không khác với võng du kiếp trước là bao.
Mặt trên biểu hiện các loại thông tin của hắn.
Nhưng thông qua mỗi lần xoay chuyển tình huống của khí vận chi tử mà thu hoạch được ‘giá trị thiên mệnh’.
Giá trị Thiên mệnh tương đương với tiền của hệ thống, có tác dụng vạn năng.
Không chỉ có thể đổi mỗi các loại công pháp Thần Thông.
Còn có thể hối đoái các loại thiên phú, huyết mạch, v…v...
Thậm chí có thể tăng thêm tu vi cảnh giới đối với công pháp Thần Thông.
Tóm lại, Cố Trường Ca có thể nghĩ ra công năng gì cũng có.
Công năng hắn không nghĩ tới thì cũng không có.
"Hệ thống."
Giờ phút này, Cố Trường Ca thầm gọi ra tiếng thì bản thân mới có thể nhìn thấy giao diện của hệ thống.
Chủ nhân: Cố Trường Ca.
Thân phận: Đệ tử chân truyền Đạo Thiên Tiên Cung.
Thể chất huyết mạch: Ma tâm đạo cốt.
Tu vi: Thánh Chủ cảnh đỉnh phong.
Công pháp Thần Thông: Đạo Thiên Tiên Điển, Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công. . .
Giá trị Thiên mệnh: 50.
Giá trị Khí vận: 30 (màu đen).
Hệ thống thương thành: Chưa mở ra.
Giao diện rất đơn giản rõ ràng, các loại thông tin không sót thứ gì.
Năm mươi điểm giá trị Thiên mệnh, xem như vừa rồi dẫm mặt Diệp Trần thu hoạch được.
"Hệ thống, nếu như hiện tại ta dẫm chết Diệp Trần, sẽ xảy ra chuyện gì?"
Cố Trường Ca dò hỏi trong đầu.
"Xét theo chủ nhân trước mặt giá trị khí vận, hệ thống không kiến nghị ngài làm như vậy."
"Có khả năng gặp phải tình huống nguy hiểm là giá trị khí vận phản phệ."
Quả nhiên không quá khác so với những gì hắn suy đoán.
Cố Trường Ca lắc lắc đầu.
Thầm chửi tác giả một câu chó má, ông trời chó má.
Đây là cái giả thiết gì?
Tự tặc lưỡi vì thiên phú cùng bối cảnh của mình mạnh như vậy mà giá trị khí vận chỉ có 30 điểm.
Hơn nữa mẹ nó còn là màu đen.
Trái lại Diệp Trần, hiện tại đã rơi vào tình huống này mà vẫn còn có vài trăm điểm giá trị khí vận.
Chiếu theo hệ thống đã nói thì khí vận phân ra làm bảy cấp độ.
Xích, chanh, hoàng, lục, lam, thanh, tử. (Đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh dương, chàm, tím)
Người bình thường đều là khí vận màu đỏ.
Nhưng khí vận của tên Diệp Trần này đã đạt đến màu xanh lá.
Còn khí vận màu đen thì chẳng phải là vận rủi sao?
"Đắc tội trước mặt khí vận chi tử sẽ thu được vận rủi."
Hệ thống giải thích.
Hơn nữa còn gặp phải khí vận phản phệ?
Có phải đen đủi đến mức uống trà có thể bị nghẹn chết, đi đường có thể bị sét đánh chết hay không?
"Xem ra dẫm chết khí vận chi tử phải làm từ từ, để cho khí vận suy kiệt đến điểm thấp nhất mới được."
"Nhưng mà quá trình chậm rãi dẫm chết con kiến ngược lại cũng không mất thú vị."
Sắc mặt Cố Trường Ca như thường, trong lòng đã nhanh chóng cùng hệ thống giao lưu.