Diệp Trần không phải đang bị giam giữ ở trong địa lao sao?
Tại sao hắn ta lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là trốn ra được?
Trong đầu Tô Thanh Ca lúc này có rất nhiều nghi vấn, khiến cho lông mày của nàng không khỏi khẽ nhíu một cái.
Nhưng rất hiển nhiên Diệp Trần không chú ý tới chi tiết này.
Sư tôn Diễm Cơ của hắn ta, sau khi sử dụng viên Tụ Thần Đan kia, trạng thái tàn hồn có chuyển biến tốt đẹp, hỗ trợ hắn ta chạy thoái khỏi địa lao.
Nhưng sau khi Diệp Trần chạy thoát khỏi đó, chuyện đầu tiên hắn ta làm không phải là rời khỏi Thái Huyền thánh địa, mà tiến đến điện Thánh nữ tìm kiếm Tô Thanh Ca.
Dưới sự trợ giúp của Diễm Cơ, một đường hữu kinh vô hiểm lẻn vào đến nơi này.
Nhưng điều khiến Diệp Trần ngoài ý muốn là, Tô Thanh Ca ngày thường vẫn luôn tu hành bên trong cung điện, hiện giờ lại không có mặt.
Điều này làm cho long hắn ta bất an, suy nghĩ lung tung thật lâu.
Có thể đã bị Cố Trường Ca cường bách, đã ở cùng Cố Trường Ca hay không?
Nội tâm của hắn ta đau khổ khó nhịn, mang tâm tình như vậy chờ đợi.
Hiện tại rốt cuộc gặp được Tô Thanh Ca.
"Thanh Ca, đoạn thời gian này ngươi trải qua hẳn là không tốt. . ."
Diệp Trần lên tiếng, nhưng nói đến một nửa, cũng nói không nói được nữa.
Tô Thanh Ca không có chút bộ dáng tiều tụy nào, vẫn y như quá khứ.
Lâm thủy chiếu hoa, hoàn mỹ đến chấn động lòng người.
Vốn dĩ muốn hỏi nàng đi đâu nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Bộ dáng Tô Thanh Ca bây giờ, không giống sống không tốt chút nào.
Nghe vậy, lông mày Tô Thanh Ca nhíu lại, nàng không trả lời, ngược lại còn hỏi: "Diệp Trần, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Đừng hỏi chuyện này, ta cũng không kịp giải thích. Thanh Ca, hiện tại ta sẽ đưa ngươi rời khỏi Thái Huyền thánh địa, đưa ngươi thoát khỏi cái hố lửa này."
Diệp Trần nói xong đã đưa tay kéo Tô Thanh Ca đi.
Hắn ta thấy, Tô Thanh Ca vẫn luôn bị phụ thân nàng cùng Cố Trường Ca cường bách, thậm chí toàn bộ Thái Huyền thánh địa đều đang ép buộc nàng.
Nàng cũng là thân bất do kỷ.
Mình có thể lý giải.
Nơi này là nhà giam của nàng, cũng là một hố lửa.
Ở chỗ này nàng sẽ không được sống vui vẻ.
Chỉ có lúc trước cùng mình lịch luyện, nàng mới sẽ lộ ra nụ cười hồn nhiên không tì vết.
Tô Thanh Ca lui về sau một bước, không cho Diệp Trần chạm vào ống tay áo của mình.
Nàng vẫn nhíu mày như cũ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng có chút tức giận: "Diệp Trần, ta sẽ không rời khỏi Thái Huyền thánh địa, sao ngươi còn không rõ?"
"Ngươi không đi sao? Ta sẽ mang ngươi đi. Cố Trường Ca bức bách ngươi, ta sẽ không bức bách ngươi."
Lúc này, Diệp Trần sẽ không để ý những thứ này, lời nói rất bá đạo, thậm chí dự tính cường ngạnh động thủ.
Thời gian khẩn cấp.
Một hồi nữa nếu bị trưởng lão Thái Huyền thánh địa phát hiện, muốn thoát thân sẽ rất khó khăn.
"Ngươi không nên ép ta ra tay với ngươi? Niệm giao tình lúc trước, ta sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra."
"Lấy thực lực của ngươi bây giờ, không phải là đối thủ của ta."
Tô Thanh Ca nói ra, biểu tình khôi phục bình tĩnh.
Nàng có tu vi Thần Thông cảnh, thậm chí còn mạnh hơn thánh tử Thái Huyền Sở Huyền.
Diệp Trần chỉ là Hồn Cung cảnh, muốn chiến thắng nàng rất khó khăn.
Đến lúc đó, nơi này sinh ra động tĩnh tất sẽ đưa Dư trưởng lão tới đây.
"Thanh Ca, đến lúc này rồi sao ngươi còn hồ đồ như vậy! Hay là ngươi đã thần phục dưới sự bức bách của Cố Trường Ca?”
Diệp Trần không dám tin tưởng, thanh âm có chút thương tiếc.
Trong khoảng thời gian hắn ta bị giam giữ, ai biết được giữa Tô Thanh Ca và Cố Trường Ca đã xảy ra chuyện gì.
Tô Thanh Ca biểu tình đạm mà bình tĩnh nói: " Cố công tử chưa bao giờ bức bách ta, tất cả đều là do ta tự nguyện. Diệp Trần ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều, tuy rằng Cố công tử làm người chẳng ra gì nhưng cũng không xấu như ngươi nghĩ đâu."
"Cho đến bây giờ, ta vẫn là một than hoàn bích. Cố công tử cũng chưa từng chạm vào ta một chút nào. Đây là minh chứng tốt nhất."
Nói đến câu sau, giọng của nàng thậm chí có chút tự giễu.
"Ngược lại là ta, tâm tư không đơn thuần, vẫn luôn suy nghĩ chiếm được tình cảm của hắn."
Nàng cũng suy nghĩ nhân cơ hội này, thẳng thắn nói với Diệp Trần tất cả mọi chuyện, miễn cho hắn ta tiếp tục dây dưa.
Cách làm người của ta chẳng ra gì sao?
Bên ngoài đại điện.
Nghe nói như vậy, Cố Trường Ca đang ẩn than ở bên ngoài xem kịch hay, bỗng nhiên cười lên một cách khó hiểu.
Chính mình nằm im cũng dính đạn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tô Thanh Ca này cũng đánh giá quá cao cách làm người của mình.
Có cái gọi là bổ não trí mạng nhất.
Nhất cử nhất động của Diệp Trần, Cố Trường Ca đều hiểu rõ, tất nhiên sẽ biết được sau khi hắn ta rời khỏi đại lao thì muốn đi nơi nào.
Màn kịch giữa nam và nữ chính này, Cố Trường Ca rất mong đợi.
Ít nhất cho đến bây giờ, Tô Thanh Ca cũng không khiến hắn thất vọng.
"Đinh, quan hệ giữa Diệp Trần cùng nữ chính quyết liệt, giá trị khí vận tổn thất 50 điểm, giá trị Thiên mệnh thêm 250 điểm."
Lúc này, thanh âm nhắc nhở của hệ thống truyền đến, khiến ý cười của Cố Trường Ca càng sâu.
Diệp Trần ơi Diệp Trần.
Khí vận chi tử ngon như thế, kết quả ngươi cũng sắp chơi chết chính mình rồi.
Trong đại điện, lúc nghe được Tô Thanh Ca thẳng thắn thừa nhận Cố Trường Ca chưa từng chạm vào nàng.
Diệp Trần vẫn vô cùng vui sướng, thậm chí tâm tình buồn bực phẫn nộ mấy ngày nay đều mất sạch.
Nhưng lời kế tiếp, lại khiến cả người hắn ta đều ngẩn ra.
Tựa như sấm sét giữa trời quang nện xuống.
Cả người đều choáng váng.
"Cái gì?"
Ngược lại là Tô Thanh Ca tâm tư không đơn thuần, nỗ lực giành được tình cảm của Cố Trường Ca sao?
Đầu hắn ta lập tức ong ong vang dội, quả thực không thể tin vào tai của mình.
"Aiz, ta đã nói tiểu Trần đối với Cố công tử có thành kiến quá sâu. . ."
Trong giới chỉ, Diễm Cơ ngồi xếp bằng ngồi ở trên hư không, tóc đen phiêu tán, chống đầu, có chút buồn chán lẩm bẩm.
Ít nhiều viên Tụ Thần Đan kia đã khiến hư thể của nàng ngưng thật rất nhiều.
Tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài, đương nhiên nàng đều nhìn thấy.
Tô Thanh Ca làm như vậy không có gì đáng trách.
Ai bảo lực hấp dẫn của Cố công tử đối với nữ nhân thật sự là quá lớn.
Bên ngoài xuất sắc, thực lực cường đại, bối cảnh khủng bố. . .