"Cố Trường Ca ngươi hèn hạ vô sỉ, không chỉ cướp đi Thanh Ca của ta, bây giờ lại dám đánh chủ ý lên sư tôn của ta . . ."
Sắc mặt Diệp Trần vô cùng khó coi.
Thậm chí có chút vặn vẹo, vô cùng phẫn nộ, tức giận mắng mỏ.
Hắn ta theo bản năng cho là Cố Trường Ca đang đánh chủ ý lên sư tôn của mình, căn bản là không nghĩ đến việc châm ngòi ly gián kia.
Nhất là đối với Diễm Cơ, hắn ta còn có một loại tâm tình không nói rõ được.
Ngày thường coi nàng như sư tôn.
Nhưng trong tâm nhưng thật ra coi nàng như người của mình, độc chiếm không cho người khác động vào.
Lúc này, bị Cố Trường Ca vừa nói như thế, phẫn nộ cùng hận ý mấy ngày qua dường như đều bạo phát.
"Hửm? Cướp đi Thanh Ca của ngươi sao? Cái nồi này Cố mỗ cũng không cõng nổi."
Nghe Diệp Trần tức giận mắng, Cố Trường Ca không ngạc nhiên chút nào, ngược lại còn nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Nên biết từ đầu tới đuôi, đều là chính nàng tự nguyện, ta không bức bách Tô Thanh Ca. Ngươi không cần hiểu lầm như thế? Mặt khác, lời vừa rồi của Cố mỗ nói có gì sai sao?"
"Người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Đây là định luật vạn vật sinh tồn thế gian."
"Ngược lại là ngươi, nếu như thật sự muốn sư tôn của ngươi tốt thì không nên làm trễ nãi nàng, chẳng lẽ ngươi thật cho là một tia tàn hồn có thể trường tồn mãi trong hậu thế sao?"
Từng câu từng chữ như cầm dao cắt vào da thịt.
Khuôn mặt Diệp Trần khó coi tới cực điểm, nắm chặt nắm tay.
Tất nhiên hắn ta biết tàn hồn thực khó trường tồn hậu thế, mới suy nghĩ muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, vì sư tôn của hắn ta trọng tố thân hình.
"Tiểu Trần, mau bình tĩnh. . ."
Diễm Cơ thầm than một tiếng, vận chuyển pháp lực.
Tức khắc, một cỗ năng lượng mát lạnh truyền vào trong óc Diệp Trần, ép hắn ta tỉnh táo lại.
Suy cho cùng hắn ta cũng chỉ đang ở độ tuổi thiếu niên nhiệt huyết.
Chỉ dăm ba câu của Cố Trường Ca đã khiến cho tâm cảnh hắn ta đại loạn, không còn chút trầm ổn kiên nghị nào của ngày thường.
Nàng cũng không biết vì sao, ngày thường Diệp Trần thực thông minh, sẽ nhiều lần phạm phải sai lầm ngu xuẩn trước mặt Cố Trường Ca như thế.
Chẳng lẽ chỉ một cái suy sụp nho nhỏ, khiến cho hắn ta khó có thể bò dậy sao?
"Sư tôn. . ."
Diệp Trần cắn chặt hàm răng, tâm tình phiền não cũng dần dần bình ổn lại.
Lời vừa rồi của Cố Trường Ca có thể nói là ác độc, tựa như lưỡi dao sắc bén không thấy máu, chọc thẳng vào trái tim hắn ta.
"Đinh, tâm cảnh Diệp Trần liên tục bị hao tổn, khí vận tổn thất 20 điểm, giá trị Thiên mệnh thêm 100 điểm."
Lúc này, trong đầu truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Nhưng cũng không khiến Cố Trường Ca để ý.
"Tiền bối suy xét như thế nào, nếu đi theo ta, ta không những có thể giúp ngươi khôi phục thân thể, thậm chí có thể khiến ngươi trở về đỉnh phong năm đó."
"Nói vậy tiền bối chắc cũng rõ ràng lai lịch của ta, phía sau lưng ta là thế lực lớn thế nào, tiền bối chắc hẳn biết rõ hơn bất kỳ kẻ nào."
"Hơn nữa ở bất kỳ phương diện nào, Cố mỗ đều ưu tú hơn xa so với Diệp Trần. . ."
Hắn vẫn tiếp tục nói, thái độ chân thành, giống như đang nghiêm túc mời chào tân hiền.
Đến nỗi Diệp Trần bên kia đã hoàn toàn bị hắn sao lãng.
Ngay cả Diễm Cơ cũng phải nhíu mày, lúc này cũng khó có thể thăm dò ý đồ chân chính của Cố Trường Ca.
Châm ngòi ly gián?
Lấy thực lực của Cố Trường Ca, muốn giết chết Diệp Trần rất đơn giản, cần gì phải dùng thủ đoạn như vậy.
Có lẽ là nàng nghĩ quá nhiều.
Thoạt nhìn có lẽ hắn chỉ thuần túy muốn mình đi theo thôi nhỉ?
Nói thật, cảm quan của nàng đối với Cố Trường Ca kỳ thật rất không tệ.
Suy cho cùng nàng trải qua cũng đủ nhiều chuyện, tầm mắt cũng rộng, hơn nữa chuyện lần này Cố Trường Ca cũng không làm gì sai.
Ngược lại là Diệp Trần, vẫn luôn giữ thái độ không tha thứ, thậm chí tuyên bố muốn giết chết Cố Trường Ca.
Nhưng Cố Trường Ca lại không tính toán.
Đại độ đại lượng như vậy, khí chất bất phàm như vậy, tương lai thành tựu không thể đo lường.
"Cố công tử, ngươi không cần nói nhiều, ta thiếu tiểu Trần một ân tình. Khi hắn ta chưa trưởng thành thì ta sẽ không bỏ đi."
Rồi sau đó, Diễm Cơ lắc lắc đầu, nói thẳng mong Cố Trường Ca không mời chào nữa.
Tuy rằng điều kiện thực khiến người ta động tâm, nhưng cũng không thể khiến nàng quay lưng lại với bản tâm của mình.
Cố Trường Ca đối với việc này có chút thất vọng.
Thở dài một cái nói.
"Đương nhiên, ta sẽ cho tiền bối một đoạn thời gian suy xét, nếu ngươi đi theo ta thì chuyện Diệp Trần mạo phạm ta cũng không so đo, thậm chí sẽ để Thái Huyền thánh địa hủy bỏ xử phạt đối với hắn ta, cũng chỉ là một câu nói mà thôi."
"Dù là Tô Thanh Ca, ta cũng có thể ban thưởng cho hắn ta."
"Ngươi. . ."
Câu nói này làm gân xanh trên trán Diệp Trần hằn lên.
Hắn ta đang cố gắng đè nén tâm tình của mình.
Đến hiện tại, Diệp Trần cũng hiểu rõ, Cố Trường Ca không chỉ muốn nhục nhã mình mà còn muốn cướp đi tất cả mọi thứ của mình.
Hắn ta không nói thêm gì nữa, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo giống như vụn băng.
Hắn ta vô cùng ngưỡng mộ Tô Thanh Ca, vậy mà đến miệng Cố Trường Ca thì chỉ là một câu ban thưởng đã có thể quyết định vận mệnh tương lai.
Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này có thực lực thật sự mới có thể thích làm gì thì làm.
"Cố công tử đừng nói nữa, thành ý của ngươi ta xin tâm lĩnh. . ."
Diễm Cơ cũng có chút sững sờ, không ngờ rằng Cố Trường Ca lại nói lời như vậy.
Có thể nói là tràn đầy thành ý.
"Tiền bối suy nghĩ thật kỹ một chút đi, Cố mỗ cũng không sẽ ép buộc người khác, càng sẽ không dùng tính mạng Diệp Trần đến uy hiếp tiền bối."
Lúc này, Cố Trường Ca lần nữa lên tiếng, trong mắt mang theo dị sắc.
Nếu hắn thật sự có thể giết Diệp Trần, sao có thể kéo dài tới hiện tại.
Diễm Cơ này tuy rằng sống đã lâu, tính tình lại có chút đơn thuần, đối phó dễ dàng hơn nhiều so với Tô Thanh Ca.
Dăm ba câu đã hóa giải thành kiến trong lòng nàng.
Suy cho cùng hắn đã chuẩn bị rất kỹ cho màn kịch đêm nay.
Lời nên nói hắn đã nói, lúc này cứ đợi rạn nứt của đôi sư đồ này càng lúc càng lớn.
Hắn chỉ cần ngồi yên làm ngư ông đắc lợi.
"Đan dược này, tên là Tụ Thần Đan, tiền bối hẳn nhận ra được."
Lúc này, Cố Trường Ca hơi mỉm cười, không nhanh không chậm móc từ trong ngực ra một vật.
Đây là một viên đan dược bên ngoài tỏa ra bảy màu của cầu vồng.
Có rất nhiều dị tượng hiện lên ở xung quanh, núi sông trăng tròn mặt trời hiện lên lại biến mất, nhìn vô cùng thần kì.
"Đây là Tụ Thần Đan?"
Diễm Cơ lúc này cũng không khỏi có chút kinh hô, đôi mắt đẹp khó nén khiếp sợ.
"Trạng thái hiện giờ của tiền bối không ổn, viên đan dược này coi như là lễ gặp mặt ngày hôm nay của Trường Ca đi."
Vẻ mặt Cố Trường Ca mang ý cười.
Dứt lời, lưu lại đan dược, không đợi Diễm Cơ cự tuyệt, đi thẳng khỏi đại lao.
Có câu nói rất hay.
Thả con săn sắt, bắt con cá rô.
Nụ cười trên mặt Cố Trường Ca dần dần biến mất, trở nên rất có hứng thú.