Chương 61: Ai tiết lộ hành tung của ta
Trong nháy mắt Cố Trường Ca xuất hiện, đám người Diệp Lưu Ly đang chém giết mãnh thú và thi thể biến dị lập tức chú ý tới hắn đầu tiên.
-Cố Trường Ca, sao hắn cũng đến nơi này, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy?
Một màn này khiến sắc mặt Diệp Lưu Ly thay đổi, trở nên trắng bệch, cảm giác việc lớn không ổn.
Tuy rằng Cố Trường Ca nói hắn sẽ không giết Diệp Trần, không có hứng thú với chuyện này.
Nhưng người như Cố Trường Ca, miệng có thể nói mấy câu thật lòng chứ?
Nàng ta suy nghĩ một lúc, luôn cảm thấy không thích hợp.
Cố Trường Ca cũng không phải không giết Diệp Trần, hắn giữ lại Diệp Trần ca ca là có mưu đồ khác.
Về phần mục đích là gì?
Lúc ấy Diệp Lưu Ly không nghĩ ra.
Nhưng bây giờ nhìn tất cả những thứ này, nàng ta nhanh chóng đoán được, nhất định là có liên quan đến vật gì đó trong Thiên Nguyên Cổ bí cảnh.
Dựa theo thân phận của Cố Trường Ca, chắc hẳn hắn sẽ không để ý truyền thừa Chuẩn Chí Tôn như thế, càng không có khả năng tốn công tốn sức tự mình hạ giới tới đây.
Cho nên bên trong Thiên Nguyên Cổ bí cảnh còn có thứ khác!
-Không đúng, dựa theo lời của Diệp Trần ca ca, chỉ mỗi hắn ta có bản đồ, tại sao Cố Trường Ca lại tìm tới nhanh như thế, hơn nữa dáng vẻ còn rất ung dung thoải mái? Không gặp được các loại cơ quan bẫy rập và hung thú?
Diệp Lưu Ly có chút khiếp sợ, khó hiểu, rồi sau đó trong lòng trở nên nặng nề.
-Nhất định hắn đã đi theo ngay phía sau chúng ta, hay nói các khác hắn đã động tay động chân trên người Diệp Trần ca ca, đây mới là mục đích chân chính của hắn!
Nàng ta không hổ là tiểu công chúa của Diệp tộc, tâm tư nhạy bén, rất nhanh đã nghĩ ra được nhiều như vậy.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, trong lòng nàng ta không khỏi rét run.
Cố Trường Ca, người này thật đáng sợ!
Tại sao tâm tư của hắn lại sâu như thế, tính kế lâu như vậy, hóa ra không phải để giết Diệp Trần ca ca!
-Xem ra ta tới đúng lúc rồi.
Cố Trường Ca đi tới từ hàng lang bên kia, nhìn lướt qua tòa Cổ Thành hoang phế dưới mặt đất, biểu cảm hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Hắn thật sự rất thoải mái.
Dọc đường đi tới đây rất là thuận lợi, chẳng gặp được bao nhiêu hung thú phiền phức.
Rất nhiều tùy tùng Đại Năng cảnh của Lâm gia tôn kính Cố Trường Ca như thần linh, ma khí ngập trời vậy mà hắn lại có thể tìm được một con đường bình yên vô sự trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế.
Tất nhiên nếu Cố Trường Ca biết được suy nghĩ của bọn họ, chắc chắn sẽ kêu bọn họ đi tới cảm tạ đám người Diệp Trần, dù sao hắn chỉ đi theo nhặt của hời mà thôi.
-Cố Trường Ca, tại sao ngươi lại tới nơi này?
Diệp Lưu Ly nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, vừa đánh nhau với mãnh thú vừa lui về phía sau.
Tất nhiên nàng ta biết rõ nhưng vẫn hỏi, muốn mượn cái này kìm chân Cố Trường Ca, tranh thủ thời gian Diệp Trần.
-Vì cái gì? Cũng may có các ngươi giải quyết phiền phức giúp ta, ta mới có thể đi tới nơi này. Lại nói tiếp, ta còn cần phải cảm tạ các ngươi đấy.
Cố Trường Ca cười khẽ.
-Cảm ơn chúng ta? Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không rõ, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?
Diệp Lưu Ly lên tiếng hỏi, trong lòng không khỏi nói thầm một tiếng quả nhiên.
Rõ ràng Diệp Trần ca ca đã bị Cố Trường Ca động tay chân, từ đầu tới cuối hành tung của ca ca đều không giấu được Cố Trường Ca.
Con ngươi của Cố Trường Ca nhìn thẳng vào Diệp Lưu Ly, cười khẽ.
-Nghe không hiểu cũng không sao, đừng nghĩ đến việc giữ chân ta, ngươi đừng có khoe khoang cái ý đồ kia trước mặt ta.
Ầm!
Nói xong, rất nhiều tùy tùng Đại Năng cảnh bên cạnh hắn bắt đầu ra tay, rối rít công kích mãnh thú tập sát Cố Trường Ca.
Thậm chí còn dọn ra một con đường trước mặt hắn.
Một đường thông suốt!
Xét về số lượng, người của hắn đông hơn thần bộc của Diệp Lưu Ly rất nhiều, chứ đừng nói đến nhóm cường giả như Minh lão.
Mặc dù ở nơi này bị áp chế tu vi xuống Đại Năng cảnh đỉnh phong nhưng không phải tu sĩ bình thường có thể sánh bằng.
-Cố Trường Ca...
Sắc mặt Diệp Lưu Ly trắng bệch,
Tuy rằng bên cạnh có Tuyết di đang bảo vệ nàng ta nhưng vẫn rất khó tiến vào chỗ sâu dễ dàng như Cố Trường Ca.
Dù sao số lượng mãnh thú và thi thể biến dị quá nhiều, quả thực giống như thủy triều phủ kín bốn phía.
Hơn nữa nàng ta không biết vì cái gì lại có cảm giác khí tức của rất nhiều hung thú trở nên suy yếu mỗi khi tới gần Cố Trường Ca.
Một đám ma khí nhanh chóng tiêu tan, không biết đã đi đâu.
Cố Trường Ca tiện tay vỗ một cái, tất cả hung thú biến thành tro tàn.
Loại thủ đoạn này khiến tim nàng ta đập nhanh, bất an!
Nàng ta không khỏi lo lắng cho Diệp Trần. Đối mặt với kẻ địch như Cố Trường Ca, ca ca có thể là đối thủ không?
-Minh lão, canh giữ ở cửa vào này, không cho bất cứ người nào tiến vào.
Cố Trường Ca thản nhiên nói, sau đó đi theo vị trí Diệp Trần đã rời đi.
Nghe vậy, Minh lão nghiêm nghị nói:
-Công tử yên tâm, có lão nô ở đây, hôm nay ai cũng không thể quấy rầy ngươi.
Ầm !
Khí tức dồi dào đáng sợ của lão bày ra, đồng thời trong tay nhiều hơn một món binh khí đến, bên trong hiện lên phù văn đỏ thẫm sáng lạn, uy năng vô cùng mạnh mẽ.
...
-Ta muốn chạy nhanh vào tòa cung điện này, khống chế được đầu mối then chốt bên trong là có thể giải quyết thủy triều hung thú trước mắt, Lưu Ly, các ngươi chờ ta.
-Ta sẽ lập tức trở về giúp các ngươi.
Diệp Trần cắn răng nói, một mình rời đi, sử dụng tốc độ nhanh nhất, hóa thành cầu vồng, chạy về phía chỗ sâu trong tòa Cổ Thành.
Hiện tại, chìa khóa bí mật hắn ta tình cờ lấy được đang phát sáng.
Cái chìa khóa bí mật này có thể mở truyền thừa cung điện của Thiên Nguyên Cổ bí cảnh!
-Đến rồi!
-Truyền thừa của ta ở ngay chỗ này!
Cuối cùng, Diệp Trần bay gần nửa khắc, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc bước vào một cánh cửa bằng đồng cũ nát.
Sắc mặt hắn ta cực kỳ kích động xen lẫn hưng phấn, cảm giác tất cả những nỗ lực của mình đều không uổng phí, dừng chân, không tiếp tục tiến về phía trước nữa.
Phía trước là một tòa cung điện ẩn giấu bên trong sương mù xám xịt, không khí cực kỳ âm lãnh, ma khí phiêu đãng, trong này có vô số hơi thở kỳ lạ.
Phía dưới là xương trắng dày đặc, xem ra nơi này có chút âm u quỷ dị.
Trên mặt đất có trận văn lả tả, khắc trên mấy khối đá màu xanh trắng, rất có cảm giác thương hải tang điền.
Hắn ta còn thấy được rất nhiều mảnh vỡ thần binh.
Phía trên tràn đầy rỉ sắt, giống như một khối bùn đất màu đỏ.
Bên trong rỉ sét lại lộ ra tia sáng, hình như còn điêu khắc từng đạo ấn ký cổ xưa, chẳng biết là di vật lưu lại từ bao nhiêu vạn năm trước.
Trong này còn trộn lẫn một ít máu đã khô cạn, máu tươi đã tiêu tán thần tính.
-Năm đó, hẳn nơi này đã chết rất nhiều người, có lẽ bên trong cung điện không an toàn như ngươi nghĩ, tốt nhất trước khi mở ra hãy suy nghĩ kỹ càng, chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này, Diễm Cơ vẫn luôn không lên tiếng chợt nói với Diệp Trần, nàng ta chú ý tới khí tức nơi này rất quỷ dị, loáng thoáng có chút bất an.
Vì vậy không nhịn được muốn nhắc nhở Diệp Trần một chút.
-Đúng là ma khí nơi này rất kinh khủng, cũng may trước đó ta đã chuẩn bị rất nhiều đan dược, nếu không đã bị ma khí ăn mòn rồi...
-Sư tôn, người không cần phải nói những lời này, ta đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.
Nghe vậy, Diệp Trần không để trong lòng lắm, lấy chìa khóa bí mật ra, chuẩn bị mở cửa cung điện.
Đã đến bước này rồi, sao một hai câu của Diễm Cơ lại có thể khiến hắn ta dừng tay được chứ?
Hơn nữa đám Diệp Lưu Ly vẫn còn bị hung thú vây công, tình huống nguy cấp, cũng không có khả năng suy xét nhiều như thế.
Nghe vậy, Diễm Cơ thở dài một tiếng, không nhiều lời nữa.
Nói xong, Diệp Trần lấy chìa khóa bí mật ra.
Đây là một cái chìa giống như la bàn, thoạt nhìn rất cũ xưa.
Lúc ấy hắn ta tiện tay mua được từ một cái sạp ven đường, tốn không nhiều linh thạch lắm.
Kết quả Diệp Trần không nghĩ tới đồ vật giống như la bàn này lại cất giấu tin tức truyền thừa của Thiên Nguyên Cổ bí cảnh.
O...o...n...g!
Giờ phút này, la bàn sáng lên, theo Diệp Trần thúc giục, ngay lập tức bộc phát ra từng đợt ánh sáng lộng lẫy, giống như những ngôi sao đang xoay tròn.
Cánh cửa bằng đồng trước mắt xuất hiện biến hóa.
Phù văn đan chéo, đạo văn như mây.
Từng đạo ánh sáng năm màu từ trên la bàn ầm ầm phóng thẳng tới cánh cửa bằng đồng, sau đó rơi xuống tám góc hẻo lánh khác nhau.
Ngay sau đó, nơi này phát ra âm thanh lớn.
Cánh cửa bằng đồng của điện thờ bị mở ra, bên trong truyền tới khí tức cổ xưa mênh mông cuồn cuộn giống như Hồng Hoang Cổ Ma mở toang miệng.
Từng sợi linh khí trong không gian bí cảnh vọt tới, như đá ném vào biển rộng, biến mất không còn bóng dáng.
Bên trong cung điện truyền ra Đại Đạo Thiên Âm, thần dị đen tối, thu hút người khác tiến vào.
Giống như thật sự có một vị Chí Tôn đang truyền đạo tụng kinh, muốn siêu độ người trong thiên hạ.
Đồng thời, trong hư không còn truyền đến từng trận tiếng nức nở hòa cùng tiếng khóc thút thít khàn khàn nghẹn ngào.
-Ta hận!
-Giết!
-Giết!
"Giết a!"
Ma khi ngập trời, cuộn trào mãnh liệt bên trong!
Sắc mặt Diệp Trần hơi trắng bệch, suýt chút nữa đã đứng không vững.
Hắn ta nhìn thấy cảnh tượng bên trong cung điện, giờ khắc này chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang, mạch máu không nhịn được chảy ngược.
Giống như đang đối mặt với một vị cổ lão chi Thần, không khống chế được muốn quỳ xuống!
Một cây trường kích màu đen vô cùng đáng sợ, bên trên ồ ạt ma khí, đâm xuyên một bóng dáng hùng vĩ tọa hạ ở vương tọa trên đại điện, thân thể kia đã vỡ nát.
-Truyền thừa ở đâu?
Diệp Trần nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt lục soát một vòng khắp đại điện, hắn ta khó có thể cất bước, phải cố hết sức, làn da cũng sắp nứt ra
Đây là uy thế mà chủ nhân bí cảnh lưu lại năm đó ư?
Tim hắn ta đập vô cùng nhanh.
-Truyền thừa nằm bên trong thi thể đấy.
Bỗng nhiên, phía sau Diệp Trần truyền đến giọng nói mang theo ý cười của nam tử trẻ tuổi.
Hắn ta ngay lập tức sởn hết gai ốc, cả người đều choáng váng.
Giọng nói này?
Sao có thể?
Đôi mắt Diệp Trần trừng lớn, cứng đờ, cả người như rớt vào hầm băng, lạnh run khắp người.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cố Trường Ca cũng đến nơi này? Vậy mà bản thân lại không phát hiện ra.
Lúc trước Diệp Trần đã loáng thoáng thấy bất an, hiện giờ đã được chứng minh, điều này khiến hắn ta có cảm giác mọi chuyện đã vượt quá tưởng tượng.
-Cố Trường Ca, tại sao ngươi lại ở chỗ này...
Diệp Trần quay đầu lại, hỏi Cố Trường Ca.
Hắn ta cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại, biết rõ lúc này không thể dễ dàng xúc động.
-Xem ra ngươi thật sư rất ngu xuẩn, ta đi tới phía sau ngươi cả nửa ngày trời. Chẳng qua thấy ngươi đã mở cửa giúp ta nên ta dứt khoát không lên tiếng quấy rầy ngươi.
Cố Trường Ca thản nhiên cười ra, biểu cảm mang theo vẻ trêu tức như mèo vờn chuột.
-Về phần tại sao ta lại ở chỗ này, sao không hỏi bản thân ngươi ấy?
-Chính ngươi đã giúp ta tìm được đường đấy.
Hắn nghiền ngẫm mà nói, ánh mắt lướt qua Diệp Trần, dừng lại trên cây trường kích đen nhánh đáng sợ bên trong đại điện, khá vừa lòng.
Đây là Bát Hoang Ma Kích!
Đây là mục đích cuối cùng khiến hắn hạ giới.
Nhìn cỗ uy thế này khiến cho Cố Trường Ca vô cùng thỏa mãn, có cảm giác như một kích đánh vỡ chư thiên.
Giờ phút này, sắc mặt Diệp Trần vô cùng khó nhìn, hắn ta nghĩ tới Cố Trường Ca đi theo mình suốt một đường trước tiên.
Chẳng qua hắn ta nghĩ mãi không ra, tại sao Cố Trường Ca lại làm được tất cả những thứ này?
Giải thích thế nào đây?
-Chắc chắn có người bên cạnh tiết lộ hành tung của ta cho hắn...
-Bên cạnh ta có ai rõ hành tung của ta như lòng bàn tay đây? Người có khả năng nhất nhưng thật ra là... Sư tôn?
Đột nhiên hắn ta nghĩ tới đây, sắc mặt khó coi tới cực điểm, nắm tay siết chặt, thân thể run rẩy.
Mà lúc này, biểu tình của Cố Trường Ca vẫn không thay đổi, thản nhiên mỉm cười như cũ.
-Diễm Cơ tiền bối, đã lâu không gặp, chẳng lẽ hiện tại không thể hiện thân gặp mặt được à?
-Sư tôn, quả nhiên là người ư?
Nghe vậy, Diệp Trần hoàn toàn bùng nổ, vô cùng tức giận, lấy giới chỉ đeo trên tay xuống.