Chương 77: Biết sai để sửa? Cũng xem như chuyện may mắn.
Cố Trường Ca hời hợt nói, thành công khiêu khích chọc giận tất cả mọi người.
Lúc này tự nhiên không còn người nào đứng giảng đạo đức nữa.
Thân là tuổi trẻ thiên kiêu, người nào cũng tâm cao khí ngạo, trẻ tuổi nóng nảy, bị lời này của Cố Trường Ca chọc tức oa oa kêu to.
Sau đó tất cả mọi người xuất thủ, toàn bộ bày ra thần thông cường đại vây công mà tới.
Theo bọn hắn nghĩ mọi người là người Cố gia, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cho nên cũng không thể quá tay.
Vừa đạp ngất người ta còn không nói xin lỗi, thiếu chút nữa khiến phụ thân vị đường huynh kia tức ngất đi. Nếu như hôm nay không phải phụ thân gia chủ Cố Lâm Thiên ngồi ở đó, Cố Trường Ca rất có thể sẽ bị đám thúc bá xuất thủ mạnh mẽ giáo huấn một trận, cho hắn biết thế nào là lấy lớn hiếp nhỏ, bọn họ không quan tâm tới chuyện sau này có bị xử phạt hay không.
Ầm!
Tất cả mọi người xuất thủ, các loại thần thông bảo thuật liên tiếp xuất hiện, phù văn đan xen, quang hoa nổ bắn ra, hóa thành đủ loại chiêu thức, có trường tiên đánh tới, có mưa kiếm phủ xuống, có đại đao quét ngang, cũng có rất nhiều hung thú kinh khủng xuất hiện, toàn bộ rơi về phía Cố Trường Ca.
Loại uy thế đáng sợ này cho dù Phong Vương Cảnh sợ cũng phải biến sắc.
Thân là thiên kiêu Cố gia, bọn hắn tự nhiên không hề đơn giản, trong đó không ít người đã bước vào Phong Hầu cảnh, ở bên ngoài cũng có danh hào nổi tiếng.
Bây giờ đồng loạt ra tay mang theo lửa giận ngút trời tự nhiên thi triển thế công mạnh mẽ chuẩn bị trấn áp Cố Trường Ca.
Bọn hắn nghĩ rất hay, nhưng cũng thuận theo tâm ý của Cố Trường Ca.
Hư không truyền đến ba động, Ông một tiếng, trước mặt trở nên mơ hồ. Cố Trường Ca vẫn mang theo vẻ mặt thong dong thản nhiên. Nhưng thân ảnh của hắn lập tức biến mất tại chỗ, loại tốc độ này giống như đột ngột biến mất, không hề tiết lộ chút phù văn nào. Không thể không nói hư không chi lực chính xác cường đại và thần bí.
Trừ phi có được thần thông thiên phú mang theo tốc độ cực nhanh, hoặc là các loại bí thuật cực tốc, nếu không căn bản không thể đuổi kịp Cố Trường Ca.
Cho nên trong sát na khi Cố Trường Ca biến mất, đám tuổi trẻ thiên kiêu liền cảm thấy không ổn, thế công đã thất bại.
Cố Trường Ca không ngốc. Hắn chắc chắn sẽ không lựa chọn đón đỡ một kích hợp lực của đám người, dù sao áp chế tu vi tới Phong Hầu cảnh, nên chọn phương thức né tránh là tốt nhất.
Sau một khắc thân ảnh hắn lại lần nữa đột ngột hiện lên sau lưng đám người.
Ba động khủng bố truyền ra từ hư không, ánh sáng phía sau lưng hắn nở rộ ngưng tụ thành một bàn tay vàng óng che khuất bầu trời.
Bàn tay màu vàng này không ngừng phóng đại, thấy rõ vân tay, rất chân thực, giống như thủ ấn của trời xanh. Ba động nặng nề mà mênh mông hiển hiện ra! Chính là thần thông của Cố gia Thượng Thương Ấn.
- Xuống.
Theo một chữ thanh đạm từ miệng Cố Trường Ca phát ra, bàn tay màu vàng đột nhiên từ trên trời mang theo vô tận lực lượng áp xuống giống như muốn hủy diệt đại địa!
- Không tốt, mau lùi lại!
Một đám thiên kiêu phản ứng rất nhanh, biết sự cường đại của môn thần thông Thượng Thương Ấn này, cho nên không muốn đón đỡ, nhao nhao lùi lại.
Nhưng Cố Trường Ca sớm đã biết ý đồ của bọn hắn. Nét mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười :
- Phong Thiên Tỏa Địa!
Ông!
Bên trong hư không lập tức truyền tới lực lượng giam cầm kinh khủng, không gian trước mắt như bị rót thêm hàng trăm vạn trọng lực, đây tự nhiên là vận dụng thiên phú hư không.
Phốc!
Bàn tay lớn màu vàng óng rơi xuống, tất cả mọi người biến sắc, không thể tin, sau đó liều mạng chống cự. Lại phù một tiếng, đồng thời phun máu tươi, những kẻ trực tiếp đón đỡ một chưởng này của Cố Trường Ca đều bị thương.
Mặc dù không thể hoàn toàn giam cầm phiến thiên địa này, nhưng phòng ngừa bọn họ chạy trốn, giam cầm một hơi cũng đã đủ. Chỉ qua một hơi thở bọn họ đã bị thua, trong lúc nhất thời sắc mặt ai cũng trắng bệch, ủ rũ vô cùng uể oải.
Mà vẫn là Cố Trường Ca đem tu vi áp chế tới Phong Hầu cảnh, không định "Lấy lớn hiếp nhỏ". Nhưng bọn hắn hợp lại đều không phải đối thủ của hắn.
Mặc dù biết có sự chênh lệch với Cố Trường Ca, nhưng không ngờ chênh lệch lại lớn như vậy. Bọn hắn không cam tâm, chịu đủ đả kích.
Mà lúc này Cố Trường Ca hiển nhiên không dễ dàng buông tha, lần lượt đi tới, động tác rất đơn giản mà thô bạo, đều đạp bọn họ ngã lăn trên đất, hắn lắc đầu, có chút tiếc hận nói:
- Cho các ngươi cơ hội xuất thủ trước còn không biết nắm lấy, các ngươi tranh vị trí gia chủ với ta như thế nào?
Những lời này càng như dao đâm thẳng vào tim, khiến bọn hắn đỏ mặt như lửa thiêu, vô cùng phẫn nộ lại không cam lòng.
Tất cả mọi người cộng lại đều không phải đối thủ của hắn?
Bọn hắn còn có thể nói gì, tài nghệ không bằng người, có thể trách người khác sao?
Mà giờ khắc này, một đám tộc nhân đứng xem cũng không khỏi hít vào một hơi, vô cùng rung động.
Cố Trường Ca làm Thiếu chủ, thực lực dĩ nhiên không cần nói nhiều, kể cả ở bên ngoài hay trong Cố gia. Nhưng hôm nay thấy mới phát hiện vẫn đánh giá thấp thực lực của Cố Trường Ca.
Áp chế ở Phong Hầu cảnh còn mạnh như vậy. Nếu như hắn phát huy toàn bộ thực lực thì sao?
Thế hệ trẻ tuổi thiên kiêu tại thượng giới rất đông, nhưng không thể nghi ngờ Cố Trường Ca là viên sao sáng chói nhất!
Trầm mặc!
Vẫn là trầm mặc!
Bên trong sơn phong, khóe miệng tất cả tộc lão đều co giật, sắc mặt đen như đáy nồi không biết nói gì khi nhìn Cố Trường Ca thuần thục đánh ngã từng vị tuổi trẻ thiên kiêu.
Mọi chuyện phát sinh rất nhanh.
Gia hỏa này thật độc ác, mà phát huy ra vô cùng tinh tế, riêng cháu của bọn họ thì cũng thôi, nhưng mấy vị tôn nữ đẹp như tiên nữ cũng bị gia hỏa này giẫm dưới chân, nước mắt đầm đìa.
Cố Trường Ca lại không quan tâm hết thảy. Độc ác vô tình, quả thức là bắt nạt người!
Hôm nay bọn hắn bị tức muốn nổ tung!
- Thực lực của Trường Ca xem ra lại tăng lên nhiều.
Cố Lâm Thiên ngược lại cảm thấy hành động của Cố Trường Ca không có gì là không đúng, ngược lại rất trôi chảy. Dù sao từ trước tới nay ngoại trừ đối đãi với thân nhân, Cố Trường Ca cơ bản đối với người ngoài đều như vậy.
Bất quá chuyện gia chủ một khi kết thúc lão cũng tránh được không ít phiền phức.
- Các vị tộc lão còn có lời gì muốn nói không?
Cố Trường Ca thản nhiên quét mắt tới chỗ các tộc lão, chậm rãi hỏi.
Hắn cũng không tin, trước mắt đông đảo tộc nhân, đánh bại toàn bộ các mạch thiên kiêu, về sau bọn hắn còn dám nói chuyện vị trí gia chủ nữa hay không.
Cho dù mặt có dày đi nữa, đám tộc lão tuyệt đối không dám nhấc lên chuyện này tiếp, nói càng lâu càng khiến bọn họ mất mặt.
Lập tức mấy vị tộc lão tương đối thân cận với một mạch phe Cố Trường Ca đứng dậy, ha ha cười nói:
- Trường Ca có thực lực như vậy, cho nên đảm nhiệm chức gia chủ trong tương lai chúng ta không có dị nghị gì, dù sao Trường Ca đại biểu chính là mặt mũi Cố gia chúng ta.
- Hắn lịch luyện bên ngoài có thực lực càng mạnh Cố gia chúng ta càng nở mặt, hiện tại các đạo thống truyền thừa lớn tại thượng giới đều có truyền nhân xuất thế, thiếu chủ Cố gia ta tại bên ngoài lại không có danh phận gia chủ tương lai chẳng phải làm trò cười cho các đại giáo bất hủ sao?
- Lão phu cảm thấy, không có nhân tuyển thích hợp hơn Trường Ca, không để Trường Ca làm gia chủ tương lai, lão phu sẽ trở mặt với các ngươi...
Một vị tộc lão khác cũng nói, còn mang theo vẻ đại nghĩa lẫm nhiên.
- Lúc trước các ngươi có nói vậy sao...
Mấy vị tộc lão khác sắc mặt biến thành màu đen, bị lời nói vô sỉ của lão giả này hù dọa.
Bất quá đều là đám lão hồ ly, biết chuyện hôm nay rốt cuộc không thể ngăn cản được.
Bọn hắn thở dài, cũng không biết giao Cố gia vào trong tay Cố Trường Ca tương lai sẽ phát sinh chuyện gì.
Dù sao từ xưa đến nay quan hệ giữa các mạch trong tộc vẫn luôn hòa hợp, chỉ có xích mích nhỏ, nhưng chỉ cãi vã vài câu, qua một thời gian ngắn cũng đâu vào đấy.
Chuyện mười mấy năm trước thật sự là khiến bọn hắn tổn thương không nhẹ.
Mặc dù không nói là nguyên khí đại thương, nhưng cứ như vậy Cố gia sẽ thành cái dạng gì?
Một gia tộc muốn đi càng xa, bất hủ sừng sững giữa dòng sông thời gian, đầu tiên chính là không được nội chiến.
- Thôi thôi, lão phu phải đi bế quan, Chuyện Cố gia sau này... Tự các ngươi xử lý đi...
- Lâm Thiên bây giờ chấp chưởng Cố gia, cũng chính vào thời kỳ đỉnh phong, ngươi cũng không nên tùy ý từ nhiệm, chạy đi bế quan tu luyện.
Không ít tộc lão hơi nản lòng thoái chí, mất hết hứng thú.
So với chuyện sau này Cố Trường Ca đảm nhiệm gia chủ, chấp chưởng hết thảy, bọn hắn vẫn hi vọng Cố Lâm Thiên có thể tiếp tục đảm nhiệm tiếp.
Nghe nói như thế, Cố Trường Ca khẽ lắc đầu.
Suy nghĩ của bọn họ giống như giao Cố gia cho mình, sẽ bị mình chơi hỏng?
Bất quá dựa theo tính tình trước kia của hắn mà nói, cách nghĩ này cũng không sai.
Các vị tộc lão cũng là vì nghĩ cho Cố gia.
Nhưng Cố Trường Ca hiện tại cũng không giải thích mình hồi tâm chuyển ý gì, hắn cũng không ngu, thân là thiếu chủ Cố gia khẳng định phải nghĩ biện pháp để Cố gia huy hoàng hơn.
Để gia tộc hoang phế, điều này thuần túy là đầu có vấn đề.
Hành động ngày hôm nay cũng thuần túy là muốn bức bách mấy vị tộc lão một chút mà thôi.
Nhìn xem cảnh tượng sơn phong trước mắt, rất nhiều tộc nhân cảm khái.
Chuyện phát sinh ngày hôm nay thực khiến bọn họ sợ hãi thán phục, dù sao Cố Trường Ca mạnh mẽ đã đến nước này ngay cả đông đảo tộc lão cũng không ngăn được.
Mà Cố Trường Ca lại thuận lý thành chương trở thành thiếu chủ chân chính, tuy tên gọi không có gì khác trước nhưng quyền lực và quyền lợi trong tay lại khác rất lớn.
Lúc này mấy vị tộc lão nản lòng thoái chí bỗng nhiên dừng bước, bên tai bọn họ truyền tới tin tức liên quan tới Tây Lăng ngoại vực.
Động tĩnh của Minh lão không gạt được bọn hắn. Thân là tộc lão Trường Sinh thế gia, quyền thế ngập trời, tai mắt khắp thế giới, bọn họ tại trong Cố gia thế nhưng mọi chuyện ở thế giới bên ngoài kỳ thật đều nắm rõ.
- Trường Ca, ngươi muốn đón nhất mạch kia trở về?
Lập tức một tộc lão dừng lại, không dám Truyền Ưng tưởng hỏi.
Những năm này bọn hắn ngược lại lo lắng Cố Trường Ca sẽ đuổi tận giết tuyệt, cho nên vẫn luôn chăm chú theo dõi. Nhưng không ngờ Cố Trường Ca đón người trở về.
Điều này khiến bọn họ sững sờ, vậy mà sinh ra loại cảm giác kẻ hư biết quay đầu làm người tốt.
- Việc này chư vị tộc lão không nên quản nhiều, Trường Ca lúc ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bất quá những ân oán này ta sẽ một mình gánh chịu, không có bất cứ quan hệ nào với Cố gia.
Nghe vậy, Cố Trường Ca cũng thu lại nét tùy ý trên mặt, hơi trầm ngam sau đó mở miệng nói.
Bộ dáng đứng đắn này của hắn khiến đám tộc lão có chút ngây người.
Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
- Lời này của Trường Ca là thật chứ? Hi vọng ngươi không chỉ lừa gạt chúng ta?
Mấy vị tộc lão đứng lại, quay đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên tia hi vọng.
Cố Trường Ca nhẹ gật đầu:
- Trường Ca nắm chắc biết mình phải làm gì.
- Tốt tốt tốt...
- Chúng ta tự nhiên tin tưởng Trường Ca.
Nghe lời này cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của Cố Trường Ca, bọn hắn cũng vui mừng thoải mái rất nhiều, nếu như lãng tử hồi đầu, cũng vẫn có thể xem là một chuyện may mắn.