Trong đầu vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở âm khiến Cố Trường Ca có chút hài lòng.
Nhiệm vụ ngẫu nhiên này xem ra cũng rất đơn giản nhưng lại thu về được 700 điểm giá trị Thiên mệnh, trừ đi 100 điểm giá trị Thiên mệnh ban nãy dùng để đổi lấy cuốn đan dược sơ cấp kia.
Bây giờ hắn đã có 3000 điểm giá trị Thiên mệnh, cũng gọi là một khoản tiền lớn.
Còn cấp bậc bình xét như thế nào, chắc hẳn hệ thống tự có cấp bậc bình xét riêng, Cố Trường Ca cũng lười suy nghĩ nhiều.
Hắn chỉ nói ra suy nghĩ thật của mình thôi.
Hắn luôn đối xử khiêm tốn ôn hòa với đám người Tô Thanh Ca đương nhiên chỉ vì hắn có mưu đồ riêng với các nàng.
Còn tên Kim Dương Thánh tử Già Lầu Thánh địa này là thứ đồ gì?
Hắn ta thật sự cho rằng mình có thể giống với mấy tên khí vận chi tử sao? Đắc tội mình còn có thể tùy tiện nhảy nhót? Hắn ta chỉ như một con kiến hôi ngay cả tư cách để làm một bó rau hẹ cho mình cắt cũng không đáng.
Cố Trường Ca tiện tay là có thể bóp chết, bây giờ chẳng qua là tìm lý do thích hợp thôi.
Còn về phần dấu vết của Diệp Trần? Hắn không quan tâm, từ đầu đến cuối mục đích của hắn, cũng chỉ là hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ ngẫu nhiên nào của hệ thống mà thôi.
Trong Trích Tinh các hoàn toàn tĩnh mịch, nhìn một màn này, sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch, một vài thiên kiêu càng phát run, không người nào dám nói chuyện.
“Đại nhân xin thứ tội...”
“Thánh Tử ngu dốt, chọc giận ngài...”
Sắc mặt của Già Lầu Thánh tử cùng với thủ hộ giả vô cùng trắng bệch, quỳ phục trên mặt đất, trong lòng hoảng sợ.
Chỉ là Cố Trường Ca mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút, thản nhiên nói: “Minh lão...”
“Công tử, có lão nô!”
Hư không xuất hiện một hồi ba động kịch liệt, một vị lão giả mặc áo đen hiện thân, thần sắc tất cung tất kính, chính là Minh lão.
Mặc dù đã về đến gia tộc, nhưng kỳ thực ông ta vẫn luôn ở bên cạnh Cố Trường Ca, nửa bước không dám rời xa.
Bây giờ, nhìn thấy Minh lão hiện thân, đám người càng chấn kinh hãi nhiên, lần thứ nhất tận mắt nhìn đến vị này đã là ba vạn năm trước, nhân vật truyền kỳ đã phá không phi thăng, lão tổ tiên của Lâm gia.
Nhất là thái độ cung kính của ông ta, quả nhiên lời đồn không hề sai!
“Ta không muốn ngày mai vẫn nghe được tin tức Già Lầu Thánh địa vẫn còn tồn tại nữa...” Cố Trường Ca hời hợt nói.
“Vâng, lão nô sẽ đi giải quyết ngay.” Minh lão cung kính nói. Sau đó hư không lại xuất hiện dị động, ông ta bước vào trong biến mất không thấy gì nữa.
Hít!
Đám người giờ khắc này, chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, phía sau lưng dâng lên hàn ý kinh khủng.
“Ngươi...” Già Lầu Thánh tử phốc một tiếng lần nữa phun ra ngụm máu tươi, dáng vẻ không dám tin, con mắt trừng thật to.
Hắn ts căn bản không nghĩ tới lại bởi vậy mà tông môn chịu tai hoạ đáng sợ đến như vậy.
Nhất thời vừa tức, vừa giận, vừa hối hận.
Lòng dạ vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi này thật là độc ác!
“Xong xong...” thủ hộ giả của hắn ta, mặt xám như tro, trong mắt tất cả đều là tuyệt vọng.
Sắc mặt mấy người Nguyên Sơ Thánh Tử, Vạn Hoa tiên tử cũng không khỏi trắng bệch, cùng là thế lực lớn ở Trung Châu, điều này khiến bọn họ tự hỏi, nếu như là bọn họ, chỉ sợ cũng y như vậy.
Đừng nhìn dáng vẻ vị đại nhân trẻ tuổi này ôn nhuận bình hòa.
Nhưng kỳ thật ở trước mặt hắn, tất cả bọn họ cũng chỉ như sâu kiến, không có bất kỳ cái gì khác nhau.
Chỉ hời hợt một câu nói, trong nháy mắt đã quyết định vận mệnh của Già Lầu Thánh địa .
Bọn họ phảng phất đã thấy cảnh tượng máu tươi đầm đìa trước mắt.
Chỉ là bởi vì va chạm đắc tội vị đại nhân trẻ tuổi này.
Ngay cả hai người Tô Thanh ca, Lâm Thu Hàn cũng có chút phát lạnh phía sau lưng, các nàng là lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng như thế của Cố Trường Ca.
Lạnh nhạt, cao cao tại thượng, tựa như Thần Linh chấp chưởng quan sát tất cả.
Mà đây mới là dáng vẻ chân thật nhất của hắn!
Nghĩ tới đây, Tô Thanh ca không khỏi thấy có chút may mắn, Cố Trường Ca đối với nàng, thật sự đã rất khá.
Thậm chí có thể nói là đã đến tình trạng cưng chiều.
...
Chuyện Già Lầu Thánh tử ở trước mặt mọi người trong Trích Tinh các cãi vã với vị đại nhân trẻ tuổi đến từ thượng giới, trong nháy mắt đã truyền từ Nguyệt Cổ thành đến mỗi ngóc ngách ở Trung Châu, dẫn phát nên sóng to gió lớn, gây ra một hồi sóng to gió lớn.
Vô số tu sĩ chấn kinh hãi nhiên, sau lưng phát hàn khí.
Nguyên nhân hậu quả của chuyện này sau khi bị các thiên kiêu trẻ tuổi kia truyền ra ngoài đã nhanh chóng dẫn đến một trận thảo luận kịch liệt.
Già Lầu Thánh tử không chỉ kết làm huynh đệ với cừu địch của vị đại nhân trẻ tuổi đến từ thượng giới kia mà còn thiên vị giấu diếm hành tung, không chịu mở miệng, khiến vị đại nhân trẻ tuổi kia tức giận, cuối cùng cũng đưa tới tai hoạ cho tông môn.
Vô số tu sĩ thở dài, cảm thấy Già Lầu Thánh tử quá ngu xuẩn, tự mình tìm đường chết còn phải kéo theo toàn bộ thánh địa chôn cùng.
Đương nhiên cũng có người âm thầm tỏ ý vui mừng, hô to đáng đời.
Ai kêu hắn ta muốn tìm chết.
Già Lầu Thánh địa tại Trung Châu đại địa tốt xấu gì cũng có truyền thừa hơn mười vạn năm, đã từng có tổ tiên Hư Thần cảnh phi thăng thượng giới, nắm giữ rất nhiều công pháp dị bảo, nội tình vô cùng thâm hậu.
Nhưng mà cùng ngày hôm đó đã trực tiếp bị một cự chưởng phô thiên cái địa bao trùm ép xuống. Dù cho Tổ Khí khôi phục, rất nhiều sự chống cự toàn bộ vô dụng, tựa như đối mặt với thiên uy mênh mông!
Lầu các, sơn mạch trong phạm vi năm ngàn dặm, đều hóa thành phế tích.
Uy áp của Hư Thần cảnh bao phủ phía chân trời, vô số tu sĩ run rẩy, sợ hãi vạn phần.
“Ác giả ác báo...”
“Sẽ có người có thể thu phục ngươi...” Cuối cùng, chỉ còn lại câu nói đó của Thánh Chủ Già Lầu vang vọng quanh quẩn khắp thiên địa.
Già Lầu Thánh địa đã bị xoá tên khỏi Trung Châu đại địa như vậy.
Việc này tạo nên một cơn chấn động lớn ở Trung Châu đại địa và thậm chí là cả thế giới, ngay cả Già Lầu Thánh địa từng là nơi sinh ra của nhiều vị tổ tiên đạt Hư thần cảnh cũng có kết cục như vậy, càng không cần nói đến bọn họ rồi.
Vô số tu sĩ hoảng sợ không thôi, lạnh từ đầu đến chân, đối với vị đại nhân trẻ tuổi đến từ thượng giới kia, càng e ngại đến cực hạn.
Dù sao đối với tu sĩ thượng giới mà nói, mặc kệ là tồn tại gì ở hạ giới, chung quy vẫn là sâu kiến, căn bản không cần để vào mắt.
Từ Đông Hoang mà đến, cái tên tu sĩ Diệp Trần kia, cũng coi như lần nữa dương danh ở Trung Châu đại địa, vô số tu sĩ xem hắn ta như ôn thần.
Có tu sĩ cùng thế lực vì lấy lòng Cố Trường Ca, thậm chí bắt đầu ở các nơi tìm dấu vết Diệp Trần, chuẩn bị bắt sống hắn ta đưa đến.
...
Trung tâm Thiên Vực Trung Châu, trong một trấn nhỏ xa xôi.
Một nam tử có khuôn mặt kiên nghị, tướng mạo thông thường sau khi nghe được tin tức này thì như bị sét đánh giữa trời quang, ngây ngẩn cả người đứng đó.
“Kim Dương đại ca...”
“Ta nhất định sẽ giết Cố Trường Ca báo thù cho ngươi, báo thù cho Già Lầu Thánh địa các ngươi!” Ánh mắt hắn ta đỏ lên, răng cắn chặt, thân thể run rẩy, vô cùng bi thương.
Hắn ta vốn đang dự định bởi vì có quan hệ với Già Lầu Thánh tử, từ đó bái nhập Già Lầu Thánh địa , bởi vì Thánh Chủ Già Lầu còn rất thưởng thức hắn ta.
Nhưng không ngờ bây giờ toàn bộ Già Lầu Thánh địa đều bị hủy diệt, xoá tên khỏi thế gian, điều này khiến trong lòng của hắn ta vô cùng phẫn nộ, sát ý băng lãnh, hận đến phát điên.
“Sư tôn, ngươi mau nói cho ta biết, ta phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng trở nên mạnh hơn, ta muốn giết Cố Trường Ca!”
“Ta muốn giết hắn!” Diệp Trần cắn chặt răng, con mắt đỏ lên, Kim Dương có thể coi là huynh đệ tốt mà hắn ta thực tình muốn kết giao, làm người trượng nghĩa lại đối xử rất tốt với hắn.
Nhưng cuối cùng nhưng cũng bởi vì có liên hệ với mình mà bị liên lụy khiến cho cả Già Lầu Thánh địa bị hủy diệt.
Mà tất cả nguyên cớ đều do Cố Trường Ca, hắn ta hận không thể thiên đao vạn quả, chém Cố Trường Cả thành muôn mảnh, như vậy cũng khó mà làm nguôi cơn hận ý trong hắn.
“Tiểu Trần...” Trong không gian giới chỉ, Diễm Cơ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, chuyện này cuối cùng đã phát triển thành cục diện nàng không muốn thấy nhất.
Nàng cũng từ bỏ việc thuyết phục Diệp Trần buông xuống cừu hận cùng thành kiến, bởi vì Diệp Trần đã sớm bị lửa giận đốt đến đỏ con mắt.
Đều đã vô dụng.
Bây giờ kết quả không phải Diệp Trần chết thì chính là Cố Trường Ca vong.
Nàng kỳ thực cũng rất khó xử lý, dù sao cảm quan của nàng đối với Cố Trường Ca kỳ thực không tệ.
Nhưng lại không thể mặc kệ Diệp Trần...
Diễm Cơ thở dài một tiếng, nói với Diệp Trần: “Dựa theo mảnh ghi chép mà ngươi lấy được, muốn mở ra Thiên Nguyên Cổ bí cảnh, không chỉ cần có một thanh ma khí cổ xưa ở Phong Ấn trấn mà đồng thời còn cần có truyền nhân của người đã phong ấn thanh ma khí đó nữa!”
“Ta nhất định sẽ nhận được truyền thừa rồi giết Cố Trường Ca!” trên mặt Diệp Trần tiêu thất vẻ bi thống, đã rất nhanh tỉnh táo lại, nghe vậy không khỏi nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói.