Chương 99: Ta sẽ tự đến bắt nàng ấy về đây
Trong điện, Cố Trường Ca nhìn giao diện thuộc tính của mình hôm nay, lâm vào trầm tư.
Chủ nhân: Cố Trường Ca
Quang hoàn: Thiên mệnh phản phái.
Khí giới: Bát hoang ma kích.
Thân phận: Đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung, thiếu chủ của Trường Sanh Cố gia.
Thể chất huyết mạch: Ma Tâm Đạo Cốt.
Tu vi: Phong Vương cảnh trung kỳ.
Công pháp thần thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ tám, tiến độ 60%), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên Thần Chi Niệm (thiên phú), Hư Không Chi Lực (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công, Vô Chung Tiên Quyết...
Giá trị thiên mệnh: Một vạn.
Điểm số mệnh: Hai nghìn (màu đen)
Kho: Một phần ba hạt giống thế giới không chọn vẹn*3 (có thể hợp thể), thẻ cướp đoạt khí vận*3.
Trong khoảng thời gian gần đây, đã có thêm khoảng một vạn giá trị thiên mệnh. Cũng coi như là một khoản lớn rồi, nhưng Cố Trường Ca lại không vội vàng đột phá cảnh giới.
Hắn bắt đầu tìm tòi trong hệ thống thương thành một chút, cuối cùng cũng tìm được Thần Ẩn Phù ở trong rương vật phẩm.
Giá bán là tám nghìn giá trị thiên mệnh.
Công dụng: Có thể che giấu khí tức trong vòng nửa giờ.
Nghe thì cảm thấy công dụng này vô ích nhưng Cố Trường Ca vẫn không khỏi lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Nếu là sản phẩm của hệ thống làm ra thì đương nhiên có thể tin tưởng được. Với công dụng che giấu toàn bộ khí tức của bản thân trong vòng nửa giờ, còn phối hợp với cả thiên phú Hư Không của hắn thì có nơi nào mà không đi được?
Cố Trường Ca nhanh chóng đối hoái một viên Thần Ẩn Phù mà không có chút tiếc nuối gì. Dù sao cơ duyên vô thượng bên trong Tiên Lộ mà hắn muốn có được cũng là danh xưng mà ngay cả chí tôn nghe thấy cũng sẽ kinh động.
Ngoài ra, hắn còn đổi một nghìn điểm số mệnh lấy một vạn giá trị thiên mệnh, để đổi lấy một viên Phá Cấm Phù và một viên Phá Vực Phù.
Phá Cầm Phù, công dụng như tên của nó, có thể phá giải cấm chế. Còn Phá Vực Phù thì có thể dùng để thoát thân vào thời khắc mấu chốt, tình hình bất ổn.
Sở dĩ gọi là thêm một lớp bảo hộ chính là như vậy.
Sau đó, Cố Trường Ca bắt đầu dung hợp hạt giống thế giới, trước mắt hắn xuất hiện cảnh tượng mờ ảo.
Ba hạt giống hình dạng khác nhau xuất hiện.
Bên trên uốn lượn hoa văn phức tạp muôn hình vạn trạng, thiên địa hồng oang, nhật nguyệt tinh thần, sở xuyên cổ hải, Thái Sơn diễn hóa... vô cùng rộng lớn và mênh mông.
Vèo!
Một vầng sáng mờ ảo hiện lên.
Ba hạt giống này bắt đầu dung hợp, hóa ra hà quang.
Cố Trường Ca cảm nhận được một loại khí tức hào hùng của thế giới, luồng khí tức này ép xuống lồng ngực của hắn, trong chốc lát hắn như biến thành một mớ hỗn độn mênh mông vô ngần.
Hỗn Đột nhanh chóng tách ra, thanh khí nổi lên, đục khí trầm xuống.
Thiên địa bắt đầu xoay chuyển, một thế giới mênh mông thần bí được sinh ra trong cơ thể của hắn!
Thế giới bên trong!
Bên trong nhật nguyệt tinh thần xoay chuyển, Phong Thủy Hỏa Thổ luân chuyển, tự tạo thành vòng tuần hoàn.
Tuy lúc này vẫn còn nhỏ, nhưng lại sẵn có một sơ kỳ hoàn chỉnh của thế giới.
- Dung hợp hạt giống thế giới thành công, thuận tiện cũng luyện thóa thành công.
- Ngược lại cảm giác cũng không tệ, ta có thể tùy tiện ném đồ vào thế giới bên trong này.
- Gặp phải địch thủ mạnh thì có thể trốn vào bên trong cũng được, nhưng đừng gặp kẻ cực kỳ tinh thông đạo thế giới tạo hóa.
Cố Trường Ca liếc mắt nhìn mấy ngàn điểm giá trị thiên mệnh tiêu hao trong quá trình này thì cũng không thèm để ý.
Sau đó hắn hơi trầm ngâm một hồi.
Ầm!
Trong hư không truyền đến một cơn chấn động, sau một khắc cả người hắn liền biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một chút không gian dao động cỏn con.
Nếu như lúc này có người ở đây thì chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Cố Trường Ca trực tiếp biến mất giữa hư không.
Loại chuyện này, quả thực vừa nghe đã thấy rợn cả người.
Nhưng nếu là người nghiên cứu cực sâu về thế giới tạo hóa chi đạo thì sẽ phát hiện một số dao động quỷ dị.
Cũng không phải là Cố Trường Ca biến mất, mà là trong nháy mắt hắn đã mở ra thông đạo trong không gian đi đến một thế giới khác.
Trên một đỉnh núi trong thế giới đó, thân ảnh Cố Trường Ca lại xuất hiện thêm lần nữa.
Hắn quan sát cảnh tượng bên trong thế giới này, nhìn phạm vi, kỳ thật diện tích chỉ có ngàn dặm. Sông núi rừng cây, cái gì cần có đều có, thậm chí còn có một vài sinh linh bình thường, nhưng chúng lại không có linh khí.
Nhưng nơi rất xa là một mảnh hỗn độn, còn ở tình trang chưa diễn hóa.
Điều này khiến hắn hơi trầm ngâm, hạt giống thế giới của hệ thống đưa cho, đương nhiên chính là loại cao cấp nhất.
Dù sao nhìn từ cảnh tượng hỗn độn diễn hóa mênh mông vô tận, cũng không khác gì so với thế giới Hồng Hoang mà kiếp trước hắn biết đến.
Nói như vậy thì thế giới bên trong này của hắn thật ra chỉ là hình thái sơ kỳ vốn có của thế giới, nếu muốn phát triển lên vẫn phải không ngừng mở rộng.
Hiện tại nơi này chỉ bằng với nơi nghỉ chân của hắn mà thôi.
Trong suy nghĩ của Cố Trường Ca, về sau thế giới bên trong còn có thể diễn hóa thêm một bước cao hơn.
Mãi đến khi giáng lâm hiện thế, hóa thành vũ trụ bên tối cao, thâu tóm chư thiên vạn vực cũng không phải là không thể.
Đương nhiên, bây giờ thế giới bên trong cũng đã có rất nhiều tác dụng rồi. Có thể trấn áp kẻ thù, giáng lâm hiện thế, thậm chí còn có thể nuốt chửng thế giới nguyên bản.
Giờ khắc này, trong lòng Cố Trường Ca hiện lên rất nhiều cảnh tượng thần thoại quen thuộc của kiếp trước.
Từ thuở Hồng Hoang sơ khai, Hỗn Độn sinh ra.
Từ ba nghìn Ma Thần hiện thế, đến Bàn Cổ giáng lâm.
Từ đại thần Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Hồng Quân giảng đạo, tu hành xuất hiện, rồi đến Nữ Oa tạo ra con người, Toại Nhân thị dùng gỗ lấy lửa...
Đương nhiên, hắn muốn thực hiện những thứ này trong thế giới mới cũng không phải không thể.
Ngay sau khi Cố Trường Ca vừa nảy ra ý định này thì liền hỏi:
- Hệ thống, nếu như ta tiến hành thôi diễn thế giới này, có phải cũng cần tiêu hao giá trị thiên mệnh đúng không?
Hệ thống đáp:
- Giá trị thiên mệnh có thuộc tính vạn năng, chỉ cần có nhiều thì đương nhiên có thể diễn hóa tất cả.
Cố Trường Ca gật đầu, ý niệm trong đầu hắn vừa động, liền lập tức mở ra mô thức người sáng thế.
Ầm ầm!
Phía sau lưng đột ngột mọc lên một quần thể cung điện rộng lớn mà đồ sộ tựa như thiên cung lầu các, mang phong cách xưa cổ mà hùng vĩ, sừng sững chân trời, đồng tề với trời.
Chỉ một cột trụ hùng vĩ cũng đủ để chống đỡ Thiên Địa, tựa như thiên đình thời kỳ cổ xưa nhất.
Bóng dáng Cố Trường Ca xuất hiện trong đó, giờ khắc này hắn tựa như chúa tể Thiên Đình, nắm giữ chư thiên vạn vực.
Hắn thoáng hài lòng gật đầu.
- Bây giờ đã hùng vĩ như này, vậy chờ đến ngày giáng lâm hiện thế thì chẳng phải sẽ càng thoải mái hơn sao.
Xây dựng thiên đình cũng không hao tốn bao nhiêu giá trị thiên mệnh của hắn.
Bởi vì thế giới nhỏ này vốn thuộc về hắn, việc tiến hành sáng tạo trong đó lại càng dễ dàng.
Sau đó thân ảnh Cố Trường Ca khẽ động, về đến thế giới nguyên bản, bắt đầu chìm vào trầm tư trong cung điện.
Tạm gác chuyện thế giới bên trong lại, nên cân nhắc chuyện Tiên Lộ rồi.
Có câu vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.
Chỉ có điều hắn cũng không biết rõ rốt cuộc thì khi nào Tiên Lộ sẽ mở ra.
Vậy nên Cố Trường Ca lập tức nghĩ tới một người.
Thê tử của hắn, không, thê tử tương lai của hắn.
Nguyệt Minh Không.
Là một người trọng sinh, chắc chắn nàng ta sẽ biết chuyện này, nhưng muốn để nàng mở miệng thì cũng phải tốn một chút công phu.
Hơn nữa nếu như Cố Trường Ca đoán không lầm, thì trong khoảng thời gian này chắc chắn Nguyệt Minh Không sẽ chạy đến Vô Lượng Thiên. Dù sao trong tuyến thời gian kiếp trước của nàng ta thì hắn cũng là kẻ thù lớn nhất của nàng ta.
Nàng ta phí hết tâm tư muốn báo thù, nên chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ duyên này.
Còn về chuyện đoạt cơ duyên của thê tử tương lai của mình, Cố Trường Ca cũng không cảm thấy có chút áy náy nào.
Người là của hắn rồi.
Thì đương nhiên cơ duyên cũng sẽ là của hắn.
Hơn nữa đoạt cơ duyên của thê tử, sao có thể gọi là đoạt được chứ?
Cố Trường Ca cũng biết rõ, muốn thay đổi lòng căm hận sâu sắc của Nguyệt Minh Không đối với hắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể làm được.
Có lẽ ức hiếp nàng một chút, thì nàng ta cũng sẽ chết tâm.
Kỳ thực Cố Trường Ca không có ý định hạ sát thủ với nàng ta đã được coi là rất nhân từ rồi. Suy cho cùng, tuy là hắn ác nhưng cũng không độc ác đến mức mất lí trí.
Bất kể là Cố Tiên Nhi hay là Nguyệt Minh Không thì Cố Trường Ca cũng chưa từng lựa chọn cách trực tiếp giết chết các nàng.
Cũng không phải là hắn không làm được, chỉ là làm vậy thì lại quá nhàm chán. Mà làm như vậy có khác gì ma tính chủ đạo của hắn chứ?
- Diễm Cơ...
Sau đó Cố Trường Ca khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, dùng Truyền Tấn Phù gọi.
Đương nhiên là Diễm Cơ sẽ theo hắn đi đến Vô Lượng Thiên, chỉ là ngày thường nàng đều núp trong bóng tối, sẽ không dễ dàng hiện thân.
Thế nên cho đến tận bây giờ có rất ít người biết bên cạnh hắn có một thủ hạ đạt tu vi Đại Thánh cảnh.
Phải biết rằng không ít đại trưởng lão ở Đạo Thiên Tiên Cung cũng chưa đạt được đến cảnh giới này.
Rất nhanh, dao động từ trong hư không truyền đến, Diễm Cơ một thân váy đỏ đi ra, dung mạo tuyệt mỹ vô song cung kính nói:
- Công tử.
Sau khi trở về từ Tiên Khí chi địa, nàng vẫn luôn dưỡng thương, bị một cánh hoa đào của cây đào thần bí kia đánh trọng thương.
Nếu không phải lúc đó nàng phản ứng nhanh, lấy Phá Vực Phù mở ra thông đạo thoát thân, nói không chừng giờ nàng ta đã phải chôn thây ở nơi đó.
Cố Trường Ca nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu hỏi:
- Thương thế hồi phục thế nào rồi?
- Đa tạ công tử quan tâm, có đan dược của công tử, thương thế đã tốt hơn nhiều rồi.
Diễm Cơ nghe vậy thì cung kính hồi đáp.
Cố Trường Ca đối xử rất tốt với nàng, sau khi bị thương vẫn thường đưa cho nàng các loại đan dược dưỡng thương thượng phẩm. Trong khoảng thời gian này cũng không giao nhiệm vụ cho nàng, để nàng được tĩnh tâm dưỡng thương.
Bây giờ hắn gọi nàng ra, thoạt tiên là hỏi thương thế của nàng như thế nào, rất quan tâm đến nàng.
Tuy trên khuôn mặt nàng không biểu lộ gì, nhưng trong lòng nàng vẫn rất cảm động, hành động tỉ mỉ tinh tế như thế, có mấy ai có thể làm được chứ?
- Vậy thì tốt rồi, vừa lúc ta có chuyện muốn giao cho ngươi.
Cố Trường Ca gật gật đầu nói.
- Xin công tử cứ phân phó.
Diễm Cơ nói.
- Tới Vô Lượng Thiên giúp ta tìm kiếm tung tích của Tứ công chúa của Vô Song tiên triều, nhưng đừng rêu rao quá, đừng để nàng phát giác được là tốt nhất.
Cố Trường Ca nói.
Chắc chắn Nguyệt Minh Không sẽ đến Vô Lượng Thiên, chỉ là nàng ta sẽ lặng lẽ đến đó, tìm một chỗ ẩn núp không để cho hắn biết mà thôi.
Sau chuyện lần trước ở Cố gia.
Nguyệt Minh Không vẫn luôn trốn tránh Cố Trường ca.
Đối với việc này, đương nhiên Cố Trường Ca cũng hiểu rõ, hiện tại nhất định phải bắt nàng ta lại, làm gì có đạo lý đã đến Vô Lượng Thiên rồi mà lại không đến bái kiến vị phu quân là hắn đây chứ.
Sao hắn có thể không biết mấy cái suy tính đó của Nguyệt Minh Không chứ.
- Nếu như bị nàng ấy phát hiện ra được thì ngươi hãy hiện thân rồi nói với nàng ta nếu không tới đây gặp ta thì ta sẽ tự động đến bắt nàng ta.
Cố Trường Ca bỗng nhiên bổ sung thâm một câu, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.
- Vâng, công tử.
Nghe xong mệnh lệnh, Diễm Cơ liền rời đi.
Đương nhiên nàng ta biết quan hệ giữa Cố Trường Ca và Tứ công chúa của Vô Song tiên triều.
Tứ công chúa Vô Song tiên triều, chính là thiên chi kiêu nữ nổi tiếng của Thượng Giới. Bây giờ nàng ta còn được phong làm trữ đế, có phong thái nữ đế, vô cùng xinh đẹp, diễm lệ.
Mặc dù đã có hôn ước, nhưng người theo đuổi nàng ta vẫn nhiều vô số kể.
Chủ yếu nhất là nàng nghe người Cố gia nói, Tứ công chúa vô cùng mến mộ Cố Trường Ca nhưng thái độ của Cố Trường Ca vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, không thèm để ý đến nàng ta.
Bây giờ xem ra, ngược lại là vị Tứ công chúa kia vẫn luôn trốn tránh Cố công tử mới đúng nhỉ?
Diễm Cơ có chút nghi ngờ, dựa theo tính tình của Cố công tử mà nói thì không có khả năng như vậy được.
Chẳng lẽ hắn rất không thích và chán ghét vị Tứ công chúa kia à?
Chỉ là những thứ này không quan trọng, loại chuyện như vậy cũng không phải việc nàng có thể tùy tiện phỏng đoán.