Không hề ngoài ý muốn, tin tức tổ tiên Thượng cổ Lâm gia sắp từ thượng giới trở về đã lan truyền khắp Trung tâm Thiên vực.
Thậm chí người của Lâm gia đã cố ý thêm dầu vào lửa, đưa tin này truyền tới các địa giới khác.
Có thể nói ngày này cả Trung tâm Thiên vực đều sôi trào!
Vô số tu sĩ cùng thế lực đều vô cùng kinh ngạc.
Tổ tiên Lâm gia, đó là ai?
Là cường giả Hư Thần cảnh ba vạn năm trước phá toái hư không, phi thăng thượng giới.
Ông ta quay về rồi sao?
Tin tức bom tấn như thế thật đáng sợ biết bao, quả thực không dám tưởng tượng.
Vô số người đều ngồi không yên.
Đặc biệt là rất nhiều thế lực cấp độ bá chủ của Trung Châu đại địa, ngay lập tức đã phái ra mật thám đi điều tra thật giả của tin tức.
Làn sóng ban đầu do thiên kiêu của các đại địa muốn vào đại hội luận đạo cũng bị áp chế rồi.
Vô số tu sĩ đều đang chú ý sự kiện này.
Sau một loạt các hành động của Thượng cổ Lâm gia, càng chứng thực tính chân thật của tin tức này.
Rất nhiều tộc nhân của Lâm gia đều vội vàng quay về Lâm gia, dường như đang đợi chờ tổ tiên tới.
Rất nhiều người tâm tư nhạy bén, liên hệ đến trước đoạn thời gian, tin đồn mà Đông Hoang đại địa truyền đến, hình như có một vị đại nhân trẻ tuổi vừa hạ giới.
Lúc trước rất nhiều người đều cảm thấy đây là lời đồn.
Nhưng hiện tại. . .
Rất nhiều người đều dao động.
Tổ tiên Lâm gia trở về, liệu có liên quan gì đến tin đồn này không?
Các bá chủ của Đại Hạ Hoàng Triều, Già Lâu thánh địa, Âm Dương thánh địa, cũng là lần lượt phái tộc nhân tiến về Lâm gia cầu kiến chuyện này.
Cùng là thế lực có tổ tiên phá không rời đi, bọn họ đều muốn biết ngọn nguồn câu chuyện, hiểu một chút về hướng đi của tổ tiên.
Nhất thời, toàn bộ Trung Châu đại địa đều nổi lên phong vân.
Mà lúc này, một chiếc phi thuyền vô cùng hoa lệ cũng từ trên không trung bay qua, đáp xuống Trung tâm Thiên vực.
Rất nhiều trang tuấn kiệt của Đông Hoang, đương nhiên còn có cả người của các tông môn đã đến trước để tiếp dẫn, đã rời đi nửa đường rồi.
Hai người Cố Trường Ca, Tô Thanh Ca còn có Minh lão đều đi theo, quay trở về gia tộc mà năm đó ông ta một tay gây dựng.
. . .
"Tổ tiên từ thượng giới trở về?"
"Thượng cổ Lâm gia?"
"Đây là một chỗ tốt."
"Đáng tiếc. . ."
Trong một tòa cổ thành ở Trung Châu.
Một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt kiên nghị, tay đeo nhân đồng nghe thấy mấy tin tức này thì hơi khựng lại nhưng nghĩ đến cái gì đó, trong mắt lại lóe lên hận ý.
Đó chính là Diệp Trần một đường bôn ba từ Đông Hoang đại địa tới Trung Châu.
Cả đoạn đường đi đều bình an, thương thế của hắn ta cũng đã khỏi hẳn.
Ngược lại ở trên đường lấy được không ít cơ duyên, tu vi đã đột phá biên độ lớn, đạt đến Thần Thông cảnh.
Ngoài ra còn kết bạn với thánh tử Già Lâu thánh địa, hai người vừa gặp đã quen, kết là huynh đệ khác họ.
Có thể nói đã hoàn toàn rũ bỏ sự nhếch nhác và suy sụp lúc ở Đông Hoảng đại địa.
"Nội tình Thượng cổ gia tộc thâm hậu, hiện giờ trên người ngươi có không ít bí mật, vẫn nên bớt đi thì tốt hơn. Bằng không khó tránh khỏi sẽ bị người phát hiện."
Lúc này, trong giới chỉ truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
Diễm Cơ bận một bộ xiêm y màu đỏ, ngồi xếp bằng ở trong hư không, nghe thấy lời mà Diệp Trần tự nói, không khỏi khuyên can hắn ta.
Tuy rằng trải qua đoạn thời gian trước, trong lòng nàng đã có ngăn cách đối với Diệp Trần.
Nhưng trước những lời xin lỗi không ngừng của Diệp Trần, nàng vẫn còn có chút mềm lòng, không đành lòng lại trách cứ hắn ta nữa.
Nhưng mặc kệ nàng khuyên can Diệp Trần buông bỏ cừu hận đối với Cố Trường Ca như thế nào, Diệp Trần cũng không nghe chút nào, ngược lại còn hoài nghi động cơ của nàng bất chính.
Điều này khiến cho Diễm Cơ thấy chán nản.
"Sư tôn nói cực phải, ta hiện giờ còn có chuyện quan trọng, nhất định sẽ không đi Lâm gia."
Diệp Trần nói rồi, cúi đầu nhìn mảnh gốm cổ bị nứt vỡ ở trong tay.
Đây là mảnh gốm mà hắn ta tình cờ có được ở trên một sạp bán hàng rong, hình như được ghi chép là một tàn tích thời cổ đại.
Trải qua nhiều ngày phá giải, hắn ta phát hiện di tích cổ kia cách cổ thành hiện giờ hắn ta ở cũng không xa.
"Chỗ cổ di tích kia còn không bị ai phát hiện, trong này nhất định ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, chờ lúc ta đột phá Đại Năng cảnh là có thể chiến đấu với Thánh Chủ cảnh rồi, đến lúc đó Cố Trường Ca, Tô Thanh Ca đám tiện nhân các ngươi. . ."
Diệp Trần nghĩ tới đây, miệng không khỏi lộ ra cười lạnh.
Hắn ta thấy, thực lực Cố Trường Ca có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là cấp Thánh Chủ cảnh mà thôi.
Chờ đến khi mình đột phá đến Đại Năng cảnh, lấy sự cường đại thiên phú của mình, đối phó với loại người từ nhỏ đã dùng đan dược như Cố Trường Ca, thiên tài địa bảo tích tụ ra cái gọi là thiên tài, còn không phải dư dả hay sao.
Càng đừng nói mình đã trải qua rất nhiều chiến đấu chém giết, căn bản không phải loại thiên tài được nuông chiều từ bé như Cố Trường Ca có thể so sánh.
Sau đó, Diệp Trần nhanh chóng rời khỏi tòa cổ thành này, bay về hướng di tích cổ.
. . .
Cùng lúc đó.
Tại biệt viện Lâm gia, một vị thiếu niên có vẻ mặt bình thường, khuôn mặt lạnh lùng đang luyện dược.
Tay hắn ta cầm quạt hương bồ, nhẹ nhàng quạt gió ở bên dưới dược hồ, khống chế độ lớn nhỏ của hoả diễm.
"Luyện chế Cố Nguyên Linh Đan còn thiếu ba vị thuốc nữa, nghĩ tới việc ta đường đường là Thần Vương một thế hệ lại lưu lạc đến mức không có dược liệu, còn có một thân hình gầy yếu như vậy."
Thiếu niên này chính là Lâm Thiên, trong lúc tự lẩm bẩm trên mặt hắn ta lộ ra mấy phân lạnh lẽo.
Chợt hắn ta lại lắc đầu nói: "Được rồi, nếu có thể sống lại một đời, ta suy xét nhiều như thế làm gì."
"Hiện giờ điều cần suy nghĩ là trước tiên phải điều dưỡng tốt thân thể này. Thân thể này có nền tảng thật sự kém cỏi, ngay cả Linh Hải cảnh cũng không đến."
Nghĩ tới lúc trước mình đã khoác lác, trong nửa ngày đột phá Linh Hải cảnh, kết quả hiện tại lại bởi vì là tài liệu đan dược mà phát sầu.
Trong lòng hắn ta không khỏi nổi lên từng trận cười lạnh.
Sự tình cũng không phải tại hắn ta.
"Thân làm đệ tử dòng chính Thượng cổ Lâm gia, ngay cả tài liệu luyện dược cũng không lấy được, xem ra địa vị ở gia tộc thật là chẳng ra gì. . ."
"Bị người khinh nhục trào phúng khinh thường không nói, ngay cả việc muốn mấy phần tài liệu luyện dược cũng khó khăn. . ."
Nghĩ đến việc vừa rồi đi tìm gia tộc muốn chút dược liệu, đám kia người trợn to hai mắt, bộ dáng không thể tin được, Lâm Thiên rất khó chịu.
Tuy rằng hắn là Thần Vương cảnh không giả, nhưng mặc kệ đi đến đâu đều bị người xem thường, hoài nghi, khiến bên trong tâm hắn ta thập phần khó chịu.
Nếu có thực lực cường đại trong người, hắn ta đã sớm tát chết đám người kia.
Chỉ là luyện đan mà thôi, lại nói mình sẽ không biết làm sao?
Còn nói mình thuần túy là lãng phí tài liệu, mượn cớ này trào phúng mình một phen.
Nghĩ đến những chuyện này, sắc mặt Lâm Thiên thật khó coi.
Đường đường là Thần Vương, thế nhưng phải chịu sỉ nhục như vậy?
Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng bước chân.
Hai người đi đến, một nam một nữ, đều là bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi.
Thiếu niên nhìn Lâm Thiên đang luyện dược, không khỏi nhíu mày nói: "Gia chủ triệu tập toàn bộ tộc nhân tiến đến bái kiến lão tổ, Lâm Thiên ngươi còn đang làm gì?"
"Là ngươi? Lại còn ở luyện chế đan dược, mơ mộng hão huyền? Cứ lo học rồi tu hành trước đi đã?"
Thiếu nữ bên cạnh cũng không khỏi cười nhạo nói.
Một tên ngày thường ngay cả tu hành cũng không ra sao, lại đột nhiên đổi tính muốn luyện chế đan dược.
Dưới cái nhìn của bọn họ, hoặc là Lâm Thiên choáng váng, hoặc chính là bị điên rồi.
Tuy rằng thân là nhi tử không được chào đón nhất của gia chủ, nhưng tốt xấu cũng là dòng dõi đích tôn.
Loại chuyện bái kiến tổ tiên này vẫn không thể thiếu hắn ta.
Lời này, tức khắc khiến sắc mặt Lâm Thiên càng khó coi vài phần.
Kiếp trước hắn ta chính là Thần Vương một thế hệ.
Dù nói thế nào cũng là tồn tại cường đại vô số người quỳ bái.
Bái kiến tổ tiên?
Đùa gì vậy? Hắn ta xứng sao?
"Nghe nói lần này tổ tiên trở về, bên người còn có một vị đại nhân trẻ tuổi, thân phận thực kinh khủng, ngay cả tổ tiên đều phải cung kính. . ."
"Đúng vậy, lai lịch vị đại nhân trẻ tuổi kia, quả thực không dám tưởng tượng. . ."
Hai người không chú ý tới sắc mặt của Lâm Thiên, vẫn thản nhiên nói chuyện với nhau.