Chương 50: Diệp Lưu Ly
Thiếu nữ một thân áo tím, nước da trắng nõn như ngọc.
Ngũ quan tinh xảo tuyệt đẹp, hai chân thon dài thẳng tắp, lộ ra khí tức vô cùng lạnh lùng.
Thoạt nhìn còn khá trẻ, chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi. Nàng ta có đôi mắt khác hẳn với người ở Hạ Giới này, đôi mắt ấy tựa như ngọc lưu ly xinh đẹp động lòng người.
Có vẻ nàng ta cũng là người đứng đầu trong nhóm thiếu niên ở Thần Sơn thượng cổ này.
Hiển nhiên, thân phận của vị thiếu nữ áo tím tại Thần Sơn thượng cổ không hề thấp.
Lúc nhìn về phía nàng ta, ánh mắt của mọi người đều mang theo vẻ kính trọng.
Nghe thấy lời này của thiếu nữ tuyệt đẹp ấy, hai tay của sinh linh trẻ có đôi cánh sau lưng vung lên, trực tiếp nói:
- Lưu Ly tiểu thư xin yên tâm, lai lịch của tên thiếu niên đến từ Thượng Giới này có lẽ không nhỏ, thế nhưng đối với Thần Sơn thượng cổ thì hoàn toàn không nhằm nhò gì."
- Hắn dám đắc tội Lưu Ly tiểu thư, chuyện này nhất quyết không thể bỏ qua.
- Haha, Thần Sơn thượng cổ của chúng ta đã mấy vạn năm không xuất thế, đám người Thiên Thanh giới dường như đã quên mất sự tồn tại của chúng ta rồi. Các người nên biết rằng lúc chúng ta còn thống trị Thiên Thanh giới, các ngươi cũng chỉ là đám nô lệ của bọn ta thôi.
- Một tên thiếu niên đến từ Thượng Giới mang theo một lão nô bộc lại có thể náo loạn cả Trung Châu…
Đám sinh linh trẻ khác cũng gật đầu, dáng vẻ rất tán đồng, tràn đầy kiêu ngạo và khinh thường.
Ở trong mắt chúng, cái gọi là Hoàng triều thánh địa ở Trung Châu thật ra chẳng khác nào loài sâu bọ, tiện tay là có thể trừ khử.
Bởi vì Thần Sơn thượng cổ cũng dính líu Thượng Giới nên những vị siêu cấp cao thủ Hư Thần cảnh trấn giữ bên trong Thần Sơn cũng không ít.
Một số gia tộc lớn đứng sau họ thậm chí còn thống trị vô số lãnh thổ, họ đã tồn tại từ thời cổ đại vô cùng xa xưa.
Ngay cả những đạo sĩ vô thượng dòng dõi bất tử cũng phải lấy lễ mà đối đãi.
Thiếu nữ áo tím nghe vậy thì gật đầu, không nói gì.
Nhưng hàn khí lại càng thịnh, lạnh lẽo hơn hết thảy.
Sau đó, đám sinh linh trẻ này bắt đầu nhao nhao nói chuyện, quyết định mang tên thiếu niên Thượng Giới đó giao cho thiếu nữ áo tím xử trí.
Thiếu nữ áo tím lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Ta muốn đích thân đến xem, người này rốt cuộc là ai? Gan lớn đến đâu mà dám ám hại Diệp Trần ca ca.
- Chỉ dựa vào một lão bộc đạt Hư Thần cảnh thôi mà cũng dám hống hách như vậy.
- Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn đâu.
Mọi người nghe xong cũng rối rít phụ họa theo.
- Lai lịch của tên đó dù có lớn thì đã sao chứ? Trước mặt Lưu Ly tiểu thư, hắn chắc chắn sẽ phải quỳ xuống xin tha thôi…
Thân phận của vị thiếu nữ áo tím này vô cùng tôn quý. Nàng ta chính là con cháu trực hệ của một đại gia tộc lớn mạnh trên Thượng Giới.
Thiếu nữ ấy tên là Diệp Lưu Ly.
Lúc nàng ta ba tuổi, bởi vì một cơ duyên nào đó nên được gửi xuống Hạ Giới để nuôi dưỡng.
Nhưng đến năm nàng ta sáu tuổi, Thần Sơn thượng cổ xảy ra bạo loạn nên họ bất đắc dĩ phải gửi nàng ta đến chỗ con cháu của một lão gia bộc trong tộc nuôi dưỡng.
Gia tộc đó lại chính là Diệp gia, gia tộc của Diệp Trần.
Trong quãng thời gian đó, nàng ta và Diệp Trần đã lớn lên cùng nhau, tình cảm rất sâu đậm.
Năm Diệp Lưu Ly lên mười ba tuổi, nàng ta được đưa về Thần Sơn thượng cổ để tu hành, một lần tu hành kéo dài suốt 5 năm.
Lần này rời núi, Diệp Lưu Ly vốn định đi tìm Diệp Trần, nào ngờ trên đường đi lại nghe được rất nhiều tin tức xấu.
Chuyện này khiến nàng ta rất khiếp sợ, lo lắng và tức giận!
Vậy mà Diệp Trần ca ca lại chọc phải vị đại nhân vật trẻ tuổi trên Thượng Giới, vì vậy chàng mới không thể không trốn khỏi Đông Hoang đại địa, chạy đến Trung Châu.
Hơn nữa nàng ta thấy những tin đồn đó hoàn toàn không có thật.
Cái gì gọi là mơ tưởng đến đệ nhất mỹ nhân của Đông Hoang?
Cái gì gọi là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga?
Diệp Trần ca ca vốn là người trung thực, tốt bụng và kiên định, không thể nào làm ra chuyện như vậy được.
Chuyện đó chắc chắn là vu khống!
Quá đáng hơn là Già Lâu thánh địa có quan hệ với Diệp Trần ca ca, vậy mà lại bị tiêu diệt, điều này khiến nàng ta vô cùng tức giận, sát ý nổi lên.
Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Lưu Ly liền đi tới Trùng Nguyệt cổ thành. Nàng ta biết cái tên được gọi là đại nhân trẻ tuổi ở Thượng Giới đó đang ở chỗ này.
Nàng ta muốn xem thử tên thiếu niên ở Thượng Giới ấy rốt cuộc có lai lịch như thế nào. Nàng ta muốn báo thù cho Diệp Trần ca ca.
- Tuyết di, ta muốn biết tin tức của Trần ca ca…
Bỗng nhiên, Diệp Lưu Ly mở miệng nói với khoảng không phía sau lưng, giọng nói của nàng ta lạnh như băng.
Ùng ục!
Một tầng lại một tầng gợn sóng lan tràn, thân ảnh của một nữ nhân trung niên xinh đẹp xuất hiện.
Ẩn nấp trong không trung, tàng thân nơi đất trời.
Bản lĩnh cỡ này ắt hẳn đã đạt đến Hư Thần cảnh.
Nghe nàng ta nói như vậy, ánh mắt của Tuyết di, vị nữ nhân trung niên xinh đẹp đó thoáng qua vẻ bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, hiện tại tên Diệp Trần đó cũng không biết đã trốn đến đâu rồi, ta cũng không biết rốt cuộc hắn ta ở đâu.
- Ta chỉ biết hắn ta đã tới Trung Châu thôi.
Tuy nói như vậy thế nhưng trong lòng bà ta cũng chẳng quan tâm gì đến việc này.
Cũng chỉ là một tên Diệp Trần, vốn dĩ không đáng để người có thân phận tôn quý như tiểu thư quan tâm nhiều đến vậy.
Sau khi tìm được Diệp Trần, việc đầu tiên bà ta phải làm chính là khuyên Diệp Trần sau này hãy tránh xa tiểu thư ra.
Tiểu thư có thân phận như vậy, tên Diệp Trần ấy hoàn toàn không xứng với người, đến cả tư cách ngưỡng vọng cũng không có.
Hai người hoàn toàn không cùng một thế giới, tương lai cũng sẽ không có bất cứ giao điểm nào.
- Thật sao?
Diệp Lưu Ly khổ sở nói thầm:
- Trong khoảng thời gian này, Diệp Trần ca ca có lẽ đã chịu không ít khổ...
Vẻ mặt của nàng ta có chút mơ hồ.
Nhớ lại một vài hình ảnh cùng nhau trước đây.
Thân phận của nàng ta tôn quý, những người cùng tuổi với nàng ta ở Diệp gia chẳng dám nói chuyện với nàng, họ rất sợ nàng, chỉ có Diệp Trần ca ca không sợ hãi.
Hơn nữa, chàng có thứ gì hay cũng đều chia sẻ với nàng.
Có món gì ngon cũng sẽ mang cho nàng đầu tiên.
Có lần, chàng vì muốn hái trái cây cho nàng ta mà đi sâu vào khu rừng phía sau núi, suýt chút nữa đã bỏ mạng tại đó rồi.
…
Nghĩ đến những điều này, Diệp Lưu Ly càng thêm khổ sở, lo lắng và bất an.
Nàng ta sợ Diệp Trần ca ca lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cả đời này nàng ta sẽ luôn cảm thấy có lỗi.
- Tiểu thư, dù sớm hay muộn thì người cũng phải trở lại Thượng Giới, số mệnh đã định người là phượng hoàng chân chính trên cửu thiên, còn đời này của Diệp Trần có lẽ đến Hư Thần cảnh cũng chẳng đạt thành, ta khuyên người...
Thấy nàng ta như vậy, nữ nhân trung niên tên Tuyết di không kìm được mà lên tiếng khuyên nhủ.
Hơn nữa theo bà ta thấy, tên tiểu tử Diệp Trần đó chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, lòng dạ xấu xa.
Tuổi còn nhỏ mà đã biết cách lấy lòng tiểu thư, khiến người yêu thích hắn ta.
Chỉ có những thiếu niên anh tài trên Thượng Giới mới xứng với tiểu thư.
Thế nhưng Diệp Lưu Ly lại lắc đầu, cắt ngang lời của bà ta, kiên quyết nói:
- Tuyết di, người không cần nói thêm nữa, ta biết các người đều coi thường Diệp Trần ca ca, nhưng ta tin tưởng chàng, sau này chàng chắc chắn sẽ phi thăng lên Thượng Giới.
- Đến giờ ta vẫn còn nhớ lời chàng từng nói với ta, đừng khinh thiếu niên nghèo…
Tuyết di cảm thấy bất lực, cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào nữa.
Nghĩ rằng sau này khi tiểu thư gặp được những thiếu niên tuấn kiệt trên Thượng Giới rồi, người sẽ hiểu tên Diệp Trần này chẳng là gì cả.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo*?
*Câu thơ trích trong bài “Hồi quốc” của Trần Ích Tắc, hai vế đầu ý chỉ cuộc đời vô thường, không biết trước được điều gì.
Dù có cho hắn ta ba mươi ngàn năm nữa thì thế nào?
Có vài người vừa sinh ra đã đứng ở vạch đích, nơi mà hắn ta vĩnh viễn không bao giờ đạt tới nổi.
- Tuyết di, chúng ta đi xem thử cái vị được gọi là đại nhân trẻ tuổi ở Thượng Giới đó rốt cuộc có lai lịch thế nào, đến lúc đấy, lão nô bộc ở Hư Thần cảnh đành phải làm phiền người rồi.
Vẻ mặt Diệp Lưu Ly nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng, nàng ta nói bản thân định đến Lâm gia thượng cổ để tìm vị đại nhân trẻ tuổi ấy và báo thù cho Diệp Trần ca ca.