Đạo Thiên Tiên Điển.
Đây là công pháp tu luyện của Cố Trường Ca.
Đồng thời cũng là công pháp mà chỉ đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung mới có tư cách tiếp xúc, trực chỉ tiên vị, là đại giáo chi bản bất hủ sừng sững.
Thượng giới không biết có bao nhiêu thế lực bất hủ, đạo thống vô thượng mắt thèm thuồng không thôi.
Hiện giờ Cố Trường Ca đã tu luyện đến tầng thứ sáu, trong cùng thế hệ ở thượng giới cũng thuộc vào nhân tài kiệt xuất hàng đầu.
Nhưng dựa vào thiên phú cường đại của nguyên chủ, cũng đã kẹt ở chỗ này sắp nửa năm, khó có thể đột phá đến tầng kế tiếp.
"Nếu giá trị Thiên mệnh có thể dùng thêm chút, như vậy tăng lên tầng thứ công pháp, tâtd nhiên có thể đột phá tu vi."
Ý tưởng của Cố Trường Ca rất đơn giản.
Hiện tại hắn đang có được 550 điểm giá trị Thiên mệnh.
"Hệ thống, cho ta thêm điểm."
Cùng với ý niệm, Cố Trường Ca cảm nhận được một cỗ thanh khí chảy xuôi khắp tứ chi bách hài.
Đồng thời, trong đầu có một cảm giác vừa sâu xa vừa khó hiểu.
Trong lòng bất ngờ hiểu được rất nhiều điều về Đạo Thiên Tiên Điển.
Rồi sau đó hoàn toàn khống chế.
Giá trị Thiên mệnh dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng tiêu hao hết.
Ong!
Rốt cuộc, Đạo Thiên Tiên Điển đột phá tầng thứ bảy.
Trong cung điện, ở giữa hư không tiếng kinh lôi tạc lái.
Uy áp bàng bạc bao phủ tứ phương.
Phụ cận đại điện, càng thêm tĩnh mịch.
Trêm mặt đám thị vệ phụ trách thủ vệ hiển lộ vẻ kinh sợ.
Hai người quay đầu nhìn, thanh âm phát run.
"Khí tức vừa rồi sao lại kinh khủng như vậy. . ."
"Giống như trong cung điện cất dấu đại ma tuyệt thế."
"Nói cẩn thận nói cẩn thận, có lời có thể nói có lời không thể nói được."
Cả người bọn họ đều đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Vị đại nhân trẻ tuổi này, chẳng lẽ đang tu luyện sao?
Khí tức này quá dọa người rồi.
"Đây là thực lực Phong Hầu cảnh sao? Quả nhiên kinh khủng như vậy."
Bên trong điện, Cố Trường Ca khẽ cười một tiếng, thở ra một hơi.
Hư không trước mặt, tức khắc phát ra một loạt âm thanh ù ù kinh khủng.
Một loại khí tức so với lúc trước càng cường đại, kinh khủng hơn từ trên người hắn lan tràn đan chéo phát ra.
Huyết mạch, phế phủ thậm chí cốt cách, vào giờ khắc này đều có cảm giác trong suốt lộng lẫy, tựa như được rèn luyện qua vậy.
Ẩn ẩn đạo uẩn, cùng với ma ý kinh khủng tràn ngập trong cốt cách.
Đột phá tu vi khiến cho thiên phú của Cố Trường Ca cũng tiến thêm một bước.
Thậm chí Nhục Thân cũng cường đại hơn rất nhiều.
Ma Tâm Đạo Cốt.
Thực bất phàm.
Đương nhiên kết hợp với ký ức của nguyên chủ, đoán chừng sau này phải suy nghĩ để dính đến một vị cókhí vận chi tử khác.
À không, hẳn là khí vận chi nữ.
Ma tâm là chính hắn.
Nhưng đạo cốt này không phải.
"Xem ra cấp bậc Đạo Thiên Tiên Điển này hẳn là rất cao, đột phá một tầng đã hao phí nhiều giá trị Thiên mệnh như vậy."
Thực mau, Cố Trường Ca đã không cười nổi.
Đột phá tu vi là chuyện tốt.
Loại cường đại này có cảm giác khống chế tất cả, thật là vi diệu.
Nhưng hơn 500 điểm giá trị Thiên mệnh vừa rồi đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Chỉ có thể nói rõ, tầng thứ của Đạo Thiên Tiên Điển thật sự là có chút cao.
Trực chỉ tiên vị có lẽ không phải chỉ là nói suông.
"Được rồi, dù sao còn có tên Diệp Trần rau hẹ này chờ ta cắt, về sau có rất nhiều giá trị Thiên mệnh."
Nhưng rất nhanh, Cố Trường Ca cũng không để ý.
Rốt cuộc trước mắt vẫn còn có chuyện chờ hắn đấy.
Tuy rằng bộ dáng Diệp Trần ngươi nỗ lực tu luyện thực chật vật, nhưng lúc bị ta cắt rau hẹ, thật sự rất đẹp trai.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong địa lao mờ tối của Thái Huyền thánh địa.
Khí tức ẩm ướt, không khí tràn ngập mùi tử thi hư thối.
Diệp Trần ngồi yên trên mặt đất, hai mắt vô thần, biểu tình có chút dại ra.
Tu vi của hắn ta bị phong ấn, mang theo xiềng xích, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong khuất nhục cực lớn này.
Cho tới nay, ngoại trừ ba năm trước đây vị hôn thê trước đã cho hắn ta một lần khuất nhục với bên ngoài.
Hắn ta đã khi nào chịu đựng khuất nhục như hôm nay chứ?
Mặc kệ trải qua loại khốn cảnh gì cũng có thể tuyệt xử phùng sinh, hóa hiểm vi di.
Nhưng hôm nay, tình huống dường như không giống nữa?
"Cố Trường Ca. . ."
Đôi mắt Diệp Trần đỏ lên, cổ họng cơ hồ gằn từng chữ này ra.
Tưởng tượng đến cừu nhân cao cao tại thượng kia, quan sát tất cả biểu tình lạnh nhạt.
Nghẹn khuất trong lòng hắn ta như phát cuồng, căn bản chịu không nổi.
"Tiểu Trần. . ."
Lúc này, trong giới chỉ của Diệp Trần bỗng nhiên truyền đến một thanh âm êm tai dễ nghe.
Diệp Trần sửng sốt.
Ngược lại trên mặt hiện lên một tia phẫn nộ, không cam lòng.
"Sư tôn, lúc trước người đã đi đâu vậy? Vì sao lúc ta kêu gọi người không đáp lại ta. . ."
Một tia oán hận, Diệp Trần toàn bộ phát tiết đến trên người sư tôn của mình.
Hơn nữa hắn ta có thể có thành tựu như hôm nay không thể loại bỏ quan hệ giữa hắn ta với vị sư tôn trong giới chỉ này.
Nhưng chuyện xảy ra trong đại điện hôm nay, khiến trái tim Diệp Trần thực băng giá.
Sư tôn ngày thường vô cùng đáng tin cậy, vào lúc mấu chốt lại mai danh ẩn tích.
Hay là bà ấy cũng sợ Cố Trường Ca?
"Tiểu Trần, ngươi nghe ta giải thích, chuyện cũng không phải như ngươi nghĩ."
Trong giới chỉ, một thân ảnh nữ tử thực hư đạm, trên mặt lộ vài phần cười khổ.
Tuy rằng bị Diệp Trần trách cứ như vậy, nhưng bà ấy cũng không để ý, lại nói tiếp lúc đó bà ấy cũng có nguyên nhân của mình.
"Lúc ấy có một vị thực kinh khủng tồn tại, thần niệm bao phủ toàn bộ đại điện, ta hoài nghi có quan hệ cùng với kẻ thù sau lưng khiến ta vẫn lạc năm đó cho nên không dám lộ diện. . ."
Nữ tử trong giới chỉ lên tiếng giải thích.
Hiện tại bà ấy chỉ là một tia tàn hồn, việc có thể làm thật sự quá ít.
Một tia tàn hồn nếu bị kẻ thù tìm được thì kết cục chính là hồn phi phách tán.
Cho nên không thể không cẩn thận một chút.
Diệp Trần phát tiết một hồi cũng tỉnh táo.
Nghe vậy không khỏi mở to hai mắt, có chút khiếp sợ nói: "Trách không được tên Cố Trường Ca kia sẽ khiến Thánh Chủ Thái Huyền có thái độ như thế, vậy mà lại đến từ thượng giới sao?"
Lai lịch của sư tôn, hắn ta có hiểu biết, từng là một vị tồn tại cường đại ở thượng giới.
Kết quả trải qua kẻ thù ám hại, một tia tàn hồn lưu lạc đến hạ giới, bám vào trên một chiếc nhẫn rồi bị hắn ta đoạt được.
Nhưng hắn ta trăm triệu không nghĩ tới địa vị của Cố Trường Ca kinh khủng như vậy.
Diệp Trần trầm mặc lại.
Nhất thời, hắn ta có chút vô lực cùng mờ mịt.
Chẳng lẽ phải từ bỏ Tô Thanh Ca, mặc kệ nàng rơi vào hố lửa sao?
Diệp Trần nắm chặt nắm chặt, mười phần không cam lòng.