• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69: Nhất kiến định chung thân

Trường Ca, không ngờ lòng dạ ngươi thật độc ác...Không nghĩ tới ngươi chính là kẻ giết ta, là người ta yêu nhất, cũng là người ta hận nhất.

Nguyệt Minh Không nhìn thần điện trống rỗng, không khỏi nhắm mắt thì thào.

Khóe mắt còn vương lệ, nhưng rất nhanh biến mất, khi mở ra đã là vẻ lạnh lùng. Thanh âm của nàng rất nhạt, để cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, trái tim đau đớn nửa năm giờ cũng đã thành quen.

Nguyệt Minh Không cũng không biết vì sao mình lại trở lại ba ngàn năm trước. Cách ngày nàng trùng sinh đã qua nửa năm. Nhưng trong đầu nàng bây giờ thường xuyên xuất hiện hình ảnh ngày đó nàng thành thân cùng Cố Trường Ca.

Chư giới cộng hưởng, đạo âm từ trên trời rơi xuống, hoa sen nở rộ, tuôn ra thanh tuyền. Thân mang áo cưới, mũ phượng, khăn trùm, xấu hổ mang theo vẻ e sợ, hắn thì phong thần tuấn lãng, khí thế vô song. Trong đêm động phòng, mình nâng chén cùng hắn cạn ly. Vốn cho rằng mình đợi hắn lâu như vậy, giúp hắn thành lập đệ nhất tiên triều trên thế gian, thậm chí không tiếc cãi lời phụ thân vì hắn, thay hắn thanh tẩy hiềm nghi người thừa kế ma công... Làm nhiều điều như vậy vì hắn, rốt cuộc có thể tu thành chính quả.

Nhưng không ngờ đợi ba năm tới đêm động phòng, chờ tới là nụ cười và ánh mắt lạnh lùng của hắn. Sau đó là vô cùng thống khổ cùng bóng tối. Nàng rốt cuộc phát hiện, người mình yêu nhất kia từ đầu đến cuối đều không hề động tâm với mình. Hành động hắn làm chỉ vì lợi ích lớn nhất.

Nhất là lần cuối tập kích mình, cũng chỉ là khổ nhục kế, tẩy thoát cái danh người thừa kế ma công.

Đem hết thảy oan ức đổ lên đầu mình.

Mà mình dĩ nhiên lại tin tưởng hắn, thậm chí chưa hề hoài nghi hắn sẽ là người thừa kế ma công.

Nguyệt Minh Không chỉ muốn nói với mình một câu thật ngu, bị Cố Trường Ca dấu diếm lừa dối vòng vòng. Người như hắn căn bản không có trái tim.

Thế gian có bao người bị hắn lừa gạt đùa bỡn trong tay mà không biết.

- Ta nên gọi ngươi là Cố Trường Ca, hay vẫn gọi ngươi là Cố vô tâm đây? Một kẻ ngay cả tim không có, lạnh lùng tuyệt tình, ta không oán không hối đợi ngươi ba ngàn năm, cũng không đổi được một lần ngươi mềm lòng. Ông trời đã lại cho ta một cơ hội, ta sẽ không tiếp tục dẫm lên vết xe đổ nữa...

Nguyệt Minh Không dần trở nên lạnh lùng, nàng đã quá thành thục, kiếp trước kiếp này nàng còn quá ngây thơ, gần như si mê đối với nam tử cơ hồ hoàn mĩ kia.

Thân là công chúa Vô Song Tiên Triêu lại khiến phụ thân mất hết mặt mũi.

Nhưng hiện tại, trong vòng ngắn ngủi nửa năm, đánh bại tất cả người Hoàng tộc cạnh tranh, ngay cả đại ca hôm nay cũng bại vào tay nàng.

Lôi đình thủ đoạn như thế có thể nói là phá vỡ ghi chép của Vô Song Tiên Triêu từ xưa tới nay.

Ngay cả phụ hoàng vốn rất thất vọng về nàng, giờ cũng khen nàng không dứt miệng.

Cũng may mà sống lại một kiếp, trải qua rất nhiều kinh lịch kiếp trước càng thêm rõ ràng, cho nên tính toán từng bước, khiến người ta không tìm ra kẽ hở.

- Kết quả ta chỉ là công cụ để ngươi lợi dụng, cũng là thủ đoạn để ngươi tẩy thoát cái danh người thừa kế ma công...

- Một thế này, Cố Trường Ca ngươi sẽ không được như ý, hết thảy của ngươi sẽ bị ta cướp đi, ta sẽ để ngươi trải nghiệm hết thảy...

- Không đúng, ngươi là người không có tim, ngươi sao có thể trải nghiệm hết thảy đây. Ngược lại thật đáng tiếc, không phải ta sẽ để ngươi dần dần yêu ta, cuối cùng bị ta giết chết. Hiện tại xem ra ta không thể làm gì khác hơn là phế bỏ hết thảy mọi thứ của ngươi, để ngươi chỉ có thể lưu lại bên cạnh ta, dù sao sống không bằng chết đối với ngươi mà nói mới là tra tấn lớn nhất... Ha ha...

Đế bào bồng bềnh, Nguyệt Minh Không đứng chắp tay, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo ánh mắt thâm thúy mà yên tĩnh.

Nàng nhìn về hướng đông xa xăm.

Nơi đó chính là Trường sinh Cố gia.

Nàng biết lúc này Cố Trường Ca đã từ hạ giới trở về, đồng thời đã đạt được vật hắn muốn.

Nàng còn biết rất nhanh phụ hoàng nàng sẽ mang nàng theo tới Trường Sinh Cố gia, thương nghị hôn sự giữa nàng cùng Cố Trường Ca.

Vô Song Tiên Triêu thông gia cùng Trường Sinh Cố gia, tứ công chúa Vô Song Tiên Triêu cùng con trai độc nhất gia chủ Trường Sinh Cố gia.

Việc này đối với thượng giới mà nói tuyệt đối là chuyện lớn động trời, dẫn phát đến sự chú ý của tất cả các thế lực.

Quan trọng nhất là phụ hoàng nàng muốn mượn thế của Trường Sinh Cố gia chiếm đoạt một cái tiên triều khác.

Mọi người tại thượng giới đều biết chỗ đặc thù của Trường Sinh Cố gia, bất kỳ thế lực đạo thống nào cũng chưa bao giờ chiếm được chỗ tốt tại nơi này. Cho dù gần như tiên triều lớn nhất là Vô Song Tiên Triêu cũng như vậy.

Ở kiếp trước nàng không rõ những điểm này, thân là tứ công chúa, mặc dù thiên phú xuất sắc, nhưng lại không có thủ đoạn giống như đám hoàng huynh tỷ muội, khiến phụ hoàng vô cùng thất vọng.

Điểm này lại quá bình thường trong Hoàng gia.

Về phần tại sao Cố gia sẽ đồng ý hôn ước giữa nàng cùng Cố Trường Ca, ngay lúc đó Nguyệt Minh Không không rõ, giờ thì đã hiểu.

Bởi vì phụ hoàng âm thầm hứa hẹn sẽ cho Cố gia rất nhiều chỗ tốt, mình lại trở thành công cụ thông gia giữa hai nhà.

Lúc đó nàng còn nhỏ tuổi, mới nhìn thấy Cố Trường Ca, lúc đó hắn đang tu luyện trên một tảng đá, ánh bình minh tràn ngập, đại đạo phù văn nở rộ, thần quang sáng chói, tuổi tuy nhỏ nhưng đã hiển lộ tiên tư thần cốt trong tương lai.

Nàng kinh động như gặp thiên nhân, người như vậy chính là phu quân tương lai của nàng.

Một cái liếc mắt, liền định chung thân.

- Cũng may hiện tại hết thảy cũng không muộn, chẳng mấy chốc ta sẽ gặp lại Cố Trường Ca...

Thu hồi suy nghĩ trong trí nhớ, Nguyệt Minh Không chậm rãi nhắm mắt lại.

Bí mật lớn nhất của Cố Trường Ca đang ở trong tay nàng.

Thân phận người thừa kế Thôn Tiên Ma Công một khi lộ ra ánh sáng, sẽ là địch với cả thiên hạ. Đây cũng không phải nói chơi. Bất quá nàng cũng biết, không có bằng chứng thì lộ ra ánh sáng cũng vô dụng, không có người nào tin tưởng.

Hiện tại Cố Trường Ca vẫn rất cẩn thận, rất ít thể hiện tung tích Thôn Tiên Ma Công.

Mà từ đáy lòng nàng ẩn ẩn không muốn làm như vậy, cũng không muốn ngày đó xảy ra. Cục diện thế gian đều là địch...

Nguyệt Minh Không thở dài một tiếng.

Cuối cùng mình vẫn quá yêu hắn.

Cho dù trùng sinh trở lại, trái tim mình vẫn quá mềm yếu, quá thiện lương.

- Không đúng, ta sao có thể vẫn còn yêu hắn, loại thủ đoạn tiết lộ ma công ti tiện kia ra ánh  sáng ta không thèm làm. Ta muốn đường đường chính chính cướp đi hết thảy mọi thứ của hắn...

Rất nhanh, Nguyệt Minh Không lắc đầu tự nhủ.

...

- Bái kiến thiếu chủ!

- Thiếu chủ trở về!

Tiếp Dẫn Cổ Điện vượt qua biên giới thượng giới mà đến, trên đường trước sau trải qua rất nhiều lần đại truyền tống trận.

Bọn người Cố Trường Ca rốt cục đi tới sơn môn Trường Sinh Cố gia.

Trước sơn môn, một đám đệ tử Cố gia vô cùng cung kính bồi tiếp.

Cố Trường Ca khẽ gật đầu.

Tiên sơn trước mắt trôi nổi trong trăm triệu thần đảo, tỏa ra thần quang ngút trời, khí lành bốc lên, chính là chỗ ở Cố gia, hộ sơn đại trận kinh khủng tỏa ra ánh sáng lưu chuyển giống như nhật nguyệt cùng phát.

Loại trình độ y áp này vẫn chỉ là một tia mà thôi. Nếu như chân chính phát huy, đại cao thủ Thần Vương cảnh cũng phải dừng bước.

- Đây chính là nội tình Trường Sinh gia sao?

Lâm Thu Hàn cùng Tô Thanh Ca ong cả đầu.

Mặc dù trên đường đi tới bọn họ sớm đã bị chấn động chết lặng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ này vẫn như cũ khó có thể bình tĩnh.

Điều này đã không thể dùng tộc địa để hình dung, hoàn toàn chính là một phương đại thế giới!

- Đi thôi.

Cố Trường Ca nói, trong lòng lại nghĩ ngược lại để cho các nàng va chạm một chút, nhất là Lâm Thu Hàn, hắn muốn đem nàng tới đan đạo đại tông. Mặc dù bởi vì do nguyên nhân là mình, không người nào dám bắt nạt nàng, nhưng vẫn có tình huống bất ngờ phát sinh, dù sao nàng cũng đến từ hạ giới, trên thượng giới thuộc về thành phần bị bắt nạt.

- Minh lão, ngươi an bài chỗ ở cho bọn họ.

Cố Trường Ca phân phó Minh lão ở bên cạnh.

Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do Cố gia quy củ sâm nghiêm, chia trong ngoài đảo, hiện tại chỗ này bất quá chỉ là ngoài đảo mà thôi.

Chân chính trong đảo chỉ có tộc nhân dòng chính mới có thể ở.

Trước khi xử lý xong chuyện, Lâm Thu Hàn cùng Tô Thanh Ca không cách nào đi vào trong đảo.

Dứt lời Cố Trường Ca đã hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp bay vào bên trong.

Hắn trở về Cố gia, việc cấp bách hiện tại tự nhiên là muốn nói chuyện với phụ thân một chút, có một số chuyện không chỉ một mình hắn mưu đồ.

Dù sao phụ thân hắn cũng có liên quan.

- Thiếu chủ đã đi, hiện tại trước tiên lão nô mang các ngươi đi tìm hiểu quy củ Cố Gia, về sau bên người thiếu chủ cũng đừng làm thiếu chủ mất mặt.

- Nói ra hiện tại các ngươi bây giờ tốt xấu cũng là người Trường Sinh Cố gia, mọi thứ không nên nơm nớp lo sợ.

Thấy Cố Trường Ca đã rời đi, Minh lão cũng mang theo hai người tiến vào, xuyên qua từng tòa thần đảo, đồng thời nói với hai nàng.

Tâm cảnh của Tô Thanh Ca tốt hơn Lâm Thu Hàn, cho nên nàng rất bình tĩnh.

Lâm Thu Hàn lại giống như gà con mổ thóc gật đầu:

- Biết rồi tiên tổ.

Minh lão nghe vậy liền bị dọa biến sắc, vội vàng nói:

- Về sau ở Cố gia đừng gọi ta là tiên tổ, lời nói như vậy giữ trong lòng là được.

Bất kể nói thế nào, Lâm Thu Hàn vẫn rất được thiếu chủ coi trọng, vạn nhất về sau quan hệ tiến thêm một bước, vậy quan hệ giữa tiên tổ lão và Lâm Thu Hàn phải như thế nào? Nhất là với việc phân chia giai cấp cực kỳ sâm nghiêm như Cố gia.

Như vậy hắn tránh không được sẽ bị trừng phạt.

Lâm Thu Hàn lại không hiểu những lời này.

Nhưng tiên tổ đã nói như vậy nàng tự nhiên sẽ làm theo.

Chỉ bất quá trong lòng vẫn không ngừng cẳm thán gia tộc Cố công tử thật sự đáng sợ.

Một đường đi tới. Con mắt đều nhanh lồi ra. Những tiên sơn thần đảo này khiến nàng quá rung động, trước kia chưa từng gặp qua.

Đập vào mắt là tất cả nhưng cũng điện thần đảo treo lơ lửng giữa trời.

Tiên vụ như mây, thác nước treo ngược như tấm lụa.

Cổ thú qua lại những dãy núi khổng lồ, khid huyết che khuất bầu trời.

Thiên địa linh khí nồng nặc sắp hoá lỏng.

Minh lão cũng không ngạc nhiên vì phản ứng của nàng, thời điểm lần đầu tiên thấy cảnh tượng này của lão là mấy vạn năm trước.

Khi đó bản thân cũng rung động không ngớt. Lần đầu nhìn thấy một góc nội tình của Trường Sinh thế gia.

Gia tộc hạ giới của bọn hắn và tông môn đem so tựa như ổ chó so với tiên cung, thậm chí còn không bằng.

Minh lão cảm khái vạn lần, cũng không khỏi cười nói:

- Đây chỉ là ngoài đảo mà thôi, so với bên trong đảo cũng không tính là gì. Về phần thần đảo nơi thiếu chủ ở mới thực sự là tiên cảnh, ta cũng không có tư cách đi tới. Đương nhiên các ngươ...

Nói đến đây, lão bỗng nhiên thấy hâm mộ.

Mà giờ khắc này, Cố Trường Ca cũng đã mượn truyền tống trận trong tộc xuyên qua ngoài đảo đi vào trong đảo.

Tòa đại điện to lớn bàng bạc trước mặt bỗng nhiên mở rộng trước mặt hắn.

- Trường Ca trở về rồi?

Ở trong truyền tới thanh âm ôn nhuận của nam trử trung niên.

HÔM NAY ĐẾN ĐÂY, MAI LẠI CÓ TIẾP NHÉ CÁC BẠN ^^

CHÚC CÁC BẠN NỮ CÓ MỘT NGÀY LỄ VUI VẺ, HẠNH PHÚC BÊN GIA ĐÌNH VÀ NGƯỜI YÊU THƯƠNG NHÉ <3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK