Chương 95: Nhớ kỹ những lời này.
- Phụt!
Cố Trường Ca giẫm xuống, lập tức khiến sắc mặt Sở Vô Cực tái xanh đến tột cùng, vô cùng nhục nhã và phẫn nộ.
Thế nhưng hắn ta lại bất lực, ngay cả con át chủ bài mạnh nhất cũng đã dùng rồi, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Cố Trường Ca.
Cho dù tùy ý tung chưởng cũng đủ khiến hắn ta phải trả một cái giá thật đắt để chống cự được!
Ngày hôm nay, rốt cuộc hắn ta cũng lĩnh hổi được sự cường đại và khủng bố của Cố Trường Ca. Giờ khắc này, hắn ta cảm thấy vô cùng nghẹn khuất và không cam lòng.
Nhất là khi Cố Trường Ca còn lặp đi lặp một một câu "ngươi là cái thá gì?".
Sự khinh rẻ và thái độ hờ hững này càng khiến hắn ta quẫn bách khó chịu!
Mà các ngọn núi xung quanh, sau một hồi yên lặng, bây giờ lại giống như nổ nồi.
Trận chiến này diễn ra rất nhanh, nhưng cũng kết thúc rất nhanh.
Rất nhiều người cảm thấy Sở Vô Cực thân là hoàng tử của Đại Sở, lại là chí tôn trẻ tuổi, có nhiều thủ đoạn.
Cho dù là không địch lại được Cố Trường Ca, e là cũng phải đấu một lúc, khó phân cao thấp trong vòng mười mấy chiêu.
Nhưng hoàn toàn không ngờ hắn ta lại không có một chút sức chống cự nào.
Đúng, chính là không có chút sức chống cự nào!
Từ đầu tới cuối vẫn luôn bị chèn ép, dù cho đã thi triển con át chủ bài cuối cùng thì vẫn dễ dàng bị trấn áp.
Lúc này, rất nhiều đệ tử không tự chủ được mà rùng mình một cái, Sở Vô Cực thân là chí tôn trẻ tuổi mà khi đối mặt với Cố Trường Ca còn như thế, vậy bọn họ thì sao?
Một người rồi lại một người bị đánh gục, quả thực không khác gì một con kiến hôi tầm thường mà!
- Không hổ là người phá vỡ kỷ lục vạn năm của Đạo Thiên Tiên Cung, thực lực như thế này, quá là kinh khủng. Dễ dàng nghiền ép một vị chân truyền khác, hơn nữa ta còn cảm thấy cho dù Sở chân truyền có đột phá được đến Phong Vương cảnh, dưới tình huống tu vi ngang nhau cũng không phải là đối thủ của Cố chân truyền...
- Đúng vậy, dù sao Cố chân truyền vẫn luôn mang bộ dáng bình tĩnh, nhàn nhã, ai biết được hắn có con át chủ bài gì.
Doãn Mi - Thiên nữ của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc nghe đám đệ tử xung quanh nói chuyện, dưới lớp khăn che mặt, trong lúc lơ đãng nàng ta lộ ra một nụ cười mỉm.
Con át chủ bài?
Sợ rằng người nhìn thấy con át chủ bài của Cố Trường Ca đều đã chết hết rồi.
Đoán chừng người còn sống cũng chỉ có một mình nàng ta mà thôi.
Cố Trường Ca chắc chắn là kẻ nguy hiểm nhất mà nàng ta từng gặp. Từ tâm tư, lòng dạ cho đến thủ đoạn trên các phương diện đều cực kỳ nguy hiểm.
- Tên Cố Trường Ca này đã không phải là người mà chúng ta có thể địch lại, khó trách Kim Trụ lại lựa chọn bế quan, chắc hẳn là đã sớm nhìn thấu điểm này rồi.
- Từ nay về sau, trừ phi tu vi đột phá thêm lần nữa, nếu không nhìn thấy Cố Trường Ca, chúng ta vẫn nên lựa chọn tránh lui đi!
Hai vị đệ tử chân truyền Điền Dương và Tăng Thiên Nguyên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ và khó tin.
Sau đó bọn họ chọn yên lặng rời khỏi đám người còn đang đứng đó.
Đương nhiên chí tôn trẻ tuổi cũng tồn tại ý tranh phong nhưng không có nghĩa là bọn họ ngu xuẩn. Dù sao cảnh giới của Cố Trường Ca cũng đã đạt đến Phong Vương cảnh trung kỳ rồi.
Bọn họ tranh thế nào được?
Có gì để mà cạnh tranh?
Không ít đệ tử và trưởng lão cũng chú ý đến bọn họ, cũng lắc đầu không nói gì. E rằng từ nay về sau cho dù toàn bộ Đạo Thiên Tiên Cung không lập truyền nhân, những người khác nhìn thấy Cố Trường Ca cũng phải đi đường vòng rồi.
Trận chiến ngày hôm nay, sao lại không phải là Cố Trường Ca đang cố ý phô bày uy thế ra chứ.
- Tiên Nhi, vi huynh ra tay giúp ngươi giáo huấn tên khốn này, có phải ngươi cảm động lắm không?
Lúc này Cố Trường Ca đứng giữa chiến trường nhìn về phía Cố Tiên Nhi còn đang ngây người, không khỏi khẽ cười hỏi.
Đồng thời dưới chân cũng dùng sức, đạp một cước vào lồng ngực Sở Vô Cực. Phụt một tiếng, máu tươi phun trào, lập tức khiến hắn ta kêu rên một tiếng rồi hôn mê.
Giết thì chắc chắn là không được.
Trước mặt mọi người, Sở Vô Cực thân là hoàng tử Đại Sở tiên triều, chắc chắn sẽ có người ngăn cản.
Mà Cố Trường Ca cũng không có ý định rước lấy một thân máu tanh. Hắn ra tay với Sở Vô Cực cũng chỉ là muốn để cho các trưởng lão của Đạo Thiên Tiên Cung biết, chỉ cần Cố Trường Ca hắn còn ở đây một ngày, thì những người còn lại sẽ không có tư cách trở thành truyền nhân.
Điều này cho dù bọn họ không đề cập đến thì Cố Trường Ca cũng sẽ để cho bọn họ biết đến.
Những năm này, chư vị trưởng lão có nhiều phòng bị với hắn, ngay cả đại trưởng lão cũng vậy, sao Cố Trường Ca lại không biết được chứ.
Đương nhiên là hắn biết hết những chuyện này nhưng hắn cũng không thèm để ý đến.
Trước khi bái nhập Đạo Tiên Thiên Cung, hắn đã sớm đoán được cục diện như vậy rồi.
Khi Cố Tiên Nhi vẫn có chút không muốn thừa nhận đã hơi cảm động với việc Cố Trường Ca ra tay dạy dỗ tên Sở Vô Cục khiến nàng ta thấy phiền phức này một trận, nghe thấy ngữ khí mang theo bỡn cợt chế nhạo này, cảm xúc kia lập tức tiêu tan, gương mặt lạnh lẽo thù hằn.
- Chuyện của ta không cần ngươi quản.
Cố Tiên Nhi không hề khách khí với Cố Trường Ca chút nào, bởi vì hắn cũng không có gì tốt để nàng khách khí.
Không vung tay đánh nát gương mặt đó của hắn đi đều là kết quả cho việc nàng đang cật lực khống chế rồi.
Ở trước mặt người khác, cho dù có xảy ra chuyện gì thì nàng ta cũng có thể cố gắng giữ được tỉnh táo.
Nhưng ở trước mặt Cố Trường Ca, nàng ta liền không nhịn được muốn kích động, căm phẫn, tức giận, đủ loại xúc cảm, căn bản không che giấu được.
- Có phải ngươi đã quên lời vi huynh nói khi trước rồi không?
Cố Trường Ca bày ra bộ dáng "Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi", tự độc thoại, căn bản không thèm để ý đến dáng vẻ hận không thể cắn chết hắn của Cố Tiên Nhi.
Nói về độ vô sỉ, thì hắn vốn không thua ai.
- Lời gì?
Cố Tiên Nhi lạnh giọng hỏi.
- Ta có thể ức hiếp ngươi, nhưng người khác thì không được.
Vẻ mặt Cố Trường Ca có chút ý vị sâu xa:
- Cái tên Sở Vô Cực này chắc chắn đến tám phần mười là muốn mang chuyện ngươi muốn xông vào Đạo Thiên Lộ ra làm trò cười. Điều kiện mà lão già đại trưởng lão kia nhận ngươi làm đồ đệ, là muốn ngươi phá vỡ kỷ lục của vi huynh sao?
- Cái tên Sở Vô Cực này tính toán cũng không tệ, không chỉ muốn nhìn ngươi ê mặt, mà còn truyền tin tức ra ngoài khiến toàn tông đều chạy đến đây.
- Thứ gian trá!
- Muội muội của Cố Trường Ca ta há là người mà hắn có thể khi dễ? Muốn ức hiếp thì cũng chỉ có ta, hắn là cái thá gì.
Nói xong, vẻ mặt hắn chuyển lạnh. Nghe được lời này, Cố Tiên Nhi cảm thấy nhiệt độ xung quanh như đang dần hạ xuống, không nhịn được mà rùng mình.
Răng rắc!
Theo sau đó là một tiếng gãy xương thanh thúy vang lên.
Đôi mắt đẹp của nàng ta không khỏi hơi trừng lớn lên.
Chỉ thấy Cố Trường Ca đạp một cước như không có chuyện gì xảy ra, lập tức khiến Sở Vô Cực vốn đã ngất đi giờ lại phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết, xương tay bị Cố Trường Ca đạp gãy.
Mà Cố Trường Ca lại bày ra vẻ mặt hờ hững, giống như chỉ đang đạp một con kiến hôi vậy.
- Tiên Nhi, nhớ kỹ những lời ta nói, về sau cũng đừng quên.
Cố Trường Ca nhìn bộ dáng có hơi ngu ngơ của nàng, mỉm cười nói:
- Chẳng phải ngươi muốn đến Đạo Thiên Lộ sao? Vi huynh rất chờ mong biểu hiện của ngươi. Chắc hẳn bước đến vị trí của vi huynh năm đó không quá khó với ngươi nhỉ.
Dù sao dựa theo tình tiết bình thường mà nói thì tên Sở Vô Cực này có ý đồ xấu, bị Cố Tiên Nhi phát hiện.
Sau đó sinh lòng độc ác, ý đồ cười nhạo Cố Tiên Nhi về chuyện Đạo Thiên Lộ, thuận tiện gọi toàn tông đến xem trò cười của nàng ta.
Cuối cùng chắc chắn là biểu hiện mạnh mẽ của Cố Tiên Nhi đã vả mặt mọi người, cũng thuận tiện vả mặt người ca ca như hắn, nhân cơ hội tuyên bố khiêu chiến với hắn.
Kịch bản này, Cố Trường Ca hắn đã quá quen thuộc rồi.
Chẳng qua chỉ là trò vặt, hắn trở tay lại có thêm trò. Hiện tại đoán chừng đầu óc Cố Tiên Nhi cũng sắp choáng váng thôi.
- Cố Trường Ca, ngươi cảm thấy ta có thể phá được kỷ lục của ngươi sao?
Nghe hắn nói thế, Cố Tiên Nhi cũng lấy lại tinh thần, chẳng biết tại sao thái độ đã hòa nhãn hơn lúc trước không ít.
Có lẽ là vì hành động vừa rồi của Cố Trường Ca, nàng ta nghĩ nếu không có chuyện năm đó xảy ra, thì có một người ca hung hăng, bao che khuyết điểm như Cố Trường Ca vẫn rất hạnh phúc.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất là, nàng ta vẫn rất nghi ngờ.
Sở Vô Cực và tất cả mọi người đều không tin nàng ta có thể phá kỷ lục của Cố Trường Ca. Vậy vì sao Cố Trường Ca lại nói vậy, còn bày ra dáng vẻ rất tin tưởng nàng?
Điều này khiến cho Cố Tiên Nhi cực kỳ khó hiểu và nghi hoặc.
Lẽ nào chẳng phải Cố Trường Ca nên bày ra dáng vẻ khinh thường, nói "Chỉ dựa vào Cố Tiên Nhi ngươi mà cũng muốn đi tới trình độ như ta? Đừng có đần độn nói mớ nữa."
Không thể không nói, trong lòng nàng đang suy diễn ra rất nhiều thứ.
Mấy năm nay, nhờ có sự dạy bảo của ba vị sư tôn, giúp nàng ta thông minh hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Có thể suy đoán ra không ít chân tướng từ trong rất nhiều chuyện.
Khi không lại ân cần, chính là đang thèm muốn thân thể của nàng.
Cố Trường Ca vô duyên vô cớ tin tưởng nàng như vậy, khiến cho nàng rất khó hiểu.
Nghe vậy, Cố Trường Ca lại bày ra dáng vẻ vô cùng thản nhiên, hơi lắc đầu nói:
- Nếu như ngay cả vi huynh mà cũng không tin ngươi thì còn ai sẽ tin tưởng ngươi đây? Vi huynh biết rõ những cố gắng trong những năm qua của ngươi.
Lời này đương nhiên là đang nói mò.
Hắn căn bản không biết Cố Tiên Nhi đã làm gì, nhưng đắp nặn bộ dáng bí hiểm, dáng vẻ thù hận sâu nặng, vậy thì không sai rồi.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Cố Tiên Nhi liền run lên, hắn có ý gì? Nỗ lực những năm gần đây của nàng, hắn đều biết?
Vậy tại sao năm đó hắn lại làm như vậy? Tại sao hắn lại muốn đoạt cốt nàng?
Nghĩ tới những thứ này, nàng có chút không dám tin.
Chuyện năm đó, lẽ nào là vì có nỗi khổ tâm nào sao?
Không đúng, nàng nhanh chóng bài trừ ý tưởng không thiết thực này ra khỏi đầu.
Cho dù là có nỗi khổ tâm gì thì cũng không thể làm ra loại chuyện này.
Đây không phải chuyện mà một câu nỗi khổ tâm liền có thể giải thích được.
- Tự nhiên đơ ra đó làm gì, tất cả mọi người đều đang nhìn ngươi xông vào Đạo Thiên Lộ đấy.
Lúc này Cố Trường Ca mỉm cười, cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Tiên Nhi.
Nàng ta trừng mắt liếc Cố Trường Ca, lúc này mới phản ứng lại, chính nàng ta nói muốn vào Đạo Thiên Lộ, phá vỡ kỷ lục của Cố Trường Ca.
Sau đó nàng cũng không do dự hóa thành một đạo thần hồng, xông thẳng về phía Đạo Thiên Lộ.
Trên Đạo Thiên Lộ, bỗng nhiên lại dâng lên hà quang vạn trượng, trên mỗi một bậc thang đều giống như đang sống lại, tỏa ra tiên ý mông lung, các loại dị tượng thần dị chìm nổi trong thiên địa.
Nhật Nguyệt tinh thần, sơn xuyên cổ hải, vật đổi sao dời, biển cả thành bụi...
Vù!
Cố Tiên Nhi bước trên đạo bậc thang thứ nhất, nơi đó nở rộ ánh sáng màu vàng óng, tựa như một đóa kim sắc liên hoa nở rộ.
Nàng tiếp tục cất bước.
Bậc thang thứ hai.
Bậc thang thứ ba.
Bậc thang thứ tư.
....
Dường như không có bất kỳ trở ngại bào, nàng lập tức bước đến bậc thang thứ mười.
Các loại ánh sáng bao phủ, tiên âm quanh quẩn vang vọng, tiên hoa nở rộ tô điểm trong hư không, tựa như nàng mới là đại đạo chi nữ, có được sự sủng ái của đất trời.
Các đệ tử và trưởng lão đều bị kinh động.
Bậc thang thứ mười, đây đã là cực hạn của rất nhiều đệ tử nội môn, khó có thể bước thêm một bước nữa.
Phải biết rằng bọn hắn là thiên tài tinh tuyển trong ngàn vạn người ở ngoại giới.
Ngay cả đám đệ tử chân truyền như Sở Vô Cực, chí tôn trẻ tuổi danh chấn một phương, cũng khó khăn lắm mới bước đến được bậc thang thứ mười bốn.
Mà Cố Trường Ca năm đó còn đi được đến bậc thang thứ mười tám!
Tầng mười một!
Tầng mười hai!
....
Rất nhanh, Cố Tiên Nhi đã bước tới tầng thứ mười lăm!
Huyền diệu lưu chuyển, thần hà rực rỡ, từng luồng tiên ý tỏa ra, tôn lên từng bước chân đi lên của nàng, giống như một bị Thiên Đế ấu nữ, như muốn mọc cánh thành tiên bay lên.
Yên lặng trong chốc lát, nơi đây lập tức bạo phát thanh âm sôi trào.
Rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều vô cùng khiếp sợ.
Loại thiên phú này đã vượt qua cả chí tôn trẻ tuổi rồi. Lẽ nào Cố Tiên Nhi thật sự có thể phá kỷ lục của Cố Trường Ca sao?
Không bao lâu sau.
Cố Tiên Nhi vượt qua tầng thứ mười sáu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt nàng vẫn kiên định như trước.
Nàng đảo qua vẻ mặt ôn nhuận tự nhiên của Cố Trường Ca ở phía dưới Đạo Thiên Lộ, dường như hắn rất có niềm tin với nàng.
Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên từ đâu có một lực lượnng dồi dào mà kinh khủng, khí tức đại đạo dâng lên, tựa như vừa mới hồi sinh, từ trên người nàng vọt tới.
Tầng thứ mười bảy!
Tầng thứ mười tám!
Nàng đã đi tới nấc bậc thang năm đó của Cố Trường Ca rồi!
Mà lúc này, một mảnh thanh âm rung động trời long đất lở ồ ạt ở xung quanh, mọi người trừng lớn mắt, suýt chút rơi xuống đầy đất, tất cả đều cảm thấy khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin được.
- Kỷ lục của Cố chân truyền năm đó lại lần nữa bị phá vỡ...
- Ngày hôm nay đúng là không uổng phí công sức đến đây một chuyến mà!
- Ai có thể nghĩ tới nàng có thể đi đến một bước này. Đây cũng quá là kinh người rồi, quá kỳ diệu, quả thực không thể tin nổi, giống như đang mơ vậy.
Các đệ tử hoài nghi trước đó, giờ khắc này suýt chút nữa thì móc con mắt mình xuống luôn.
Đứng ở tầng thứ mười tám, khuôn mặt Cố Tiên Nhi đã trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, nàng cảm nhận được áp lực kinh khủng, hiển nhiên là đã đến tình trạng cực lực chống đỡ rồi.
Chỉ là, nàng vẫn còn sức, vẫn có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này cũng có rất nhiều người đều cảm thấy Cố Tiên Nhi sẽ tiếp tục bước về phía trước, phá vỡ kỷ lục bước lên bậc thứ mười tám của Cố Trường Ca năm đó.
Thế nhưng sau một khắc, Cố Tiên Nhi lại làm ra hành động khiến tròng mắt của tất cả mọi người đều như muốn rơi ra ngoài.
Khuôn mặt nàng bình tĩnh, dừng bước!
Sau đó... Liền theo đường cũ bước xuống, không tiếp tục bước lên bậc thang cao hơn!
Các ngọn núi khắp nơi cũng đột nhiên trở nên tĩnh mịch.
Không ai ngờ được vào lúc này nàng vậy mà lại lựa chọn làm như vậy.
Đây chính là cơ hội hàng tốt để phá vỡ kỷ lục được đứng đầu trong trăm năm qua của Cố Trường Ca, nổi danh tứ phương!
Nàng lại từ bỏ như vậy?