• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 85: Lẽ nào hắn cũng trọng sinh trở lại, cảnh tượng mà Nguyệt Minh Không trải qua

Nguyệt Minh Không cũng không phải người bình thường, đủ loại suy nghĩ lướt qua rất nhanh trong đầu, sắc mặt cũng nhanh chóng trở lại bình thường.

Khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết, không lộ ra chút dị thường.

- Trường Ca, tại sao huynh lại nói như vậy? Lúc đó phải là huynh từ hôn ta chứ? Dù sao thì huynh vẫn luôn chán ghét ta mà. 

Nàng ta nghiêng đầu nhìn Cố Trường Ca với vẻ mặt ủy khuất.

Đó là một động tác dí dỏm và đáng yêu, giúp nàng ta thêm phần quyến rũ.

Dù gì Nữ Đế phải quản lý tiên triều sẽ luôn cao cao tại thượng, Đế uy lạnh lùng quan sát hết thảy.

Ai mà ngờ được rằng nàng ta sẽ lộ ra biểu cảm này.

Hình như Cố Trường Ca cũng không ngạc nhiên, mỉm cười tự nhiên nói:

- Ta chỉ thuận miệng nói thôi, Minh Không, muội hà tất cho là thật. 

- Ta tưởng huynh ghét ta hơn. 

Nguyệt Minh Không cúi đầu, giọng nói có chút trầm thấp.

Nàng ta đang tận lực để duy trì dáng vẻ trước đây của mình trước mặt Cố Trường Ca.

Trước kia khi ở bên Cố Trường Ca, nàng ta luôn làm như vậy, muốn làm cho hắn yêu thích.

Nhưng thứ mà nàng ta nhận được lại là sự lạnh lùng của Cố Trường Ca.

Nhưng để hắn không nhìn ra quá nhiều sự khác thường của mình bây giờ và trước kia, Nguyệt Minh Không cũng không cố hết sức thay đổi cái gì.

Vẫn là dáng vẻ khi ở chung với Cố Trường Ca trước đây. Ti tiện, dè dặt, yêu hắn đến hạ thấp mình...

Hơn nữa vào lúc này, nàng ta đã cảm thấy rằng Cố Trường Ca có lẽ cũng giống như mình, cũng trọng sinh trở về từ tương lai.

Nếu không hắn sẽ không nói như vậy để thăm dò nàng ta.

Cho nên Nguyệt Minh Không càng phải thận trọng hơn, vì nàng biết vị phu quân tương lai này có bao nhiêu thủ đoạn đáng sợ.

Trước khi chưa chắc chắn, ngàn vạn lần không thể bị hắn phát hiện ra mình trọng sinh, nếu không hậu quả sẽ không lường được.

Kiếp trước hắn có thể giết mình một lần.

Lần này, chắc chắn là hắn có nhiều thủ đoạn hơn.

Nghĩ đến đây, Nguyệt Minh Không lại cảm thấy khó chịu, nhưng nàng ta vẫn nhanh chóng kìm nén tâm tình, bình tĩnh lại.

Nàng ta cảm thấy mình phải cẩn thận hơn trong thời gian tới.

Dù sao thì những gì nàng ta đã làm trong nửa năm qua có thể nói là hoàn toàn khác với kiếp trước.

Cố Trường Ca thông minh như vậy, có lẽ đã phát hiện ra điều bất thường, cho nên mới hỏi mình câu này.

Với lại dáng vẻ ôn hòa hiện giờ của hắn, rất có thể là giả vờ làm nàng ta bối rối.

Còn về mục đích thì... Chắc chắn cũng là thăm dò mình.

Bằng không, làm sao giải thích được biểu hiện của hắn hoàn toàn khác với kiếp trước đây?

- Minh Không, ta phát hiện muội đã thay đổi rất nhiều trong khoảng thời gian này. 

Lúc này, Nguyệt Minh Không rùng mình, nàng ta nhìn thấy Cố Trường Ca đang nhìn mình có chút ý vị sâu xa, nàng ta cảm giác mình không đoán được ánh mắt đó.

Điều này khiến nàng ta không khỏi căng thẳng.

Lẽ nào thật sự bị nhìn ra cái gì đó rồi? Trọng sinh trở về chính là bí mật lớn nhất của nàng ta, tuyệt đối không thể bị bóc trần được.

- Trường Ca, huynh đang nói gì vậy? Ta có thay đổi gì đâu? Trái lại là huynh đó, trước đây huynh đâu có dịu dàng với ta như vậy. Gần đây có chuyện gì xảy ra với huynh vậy? 

Nghe vậy, đôi mắt phượng của Nguyệt Minh Không lộ ra vẻ nghi ngờ vừa đủ, nàng ta nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, như thể muốn nhìn thấu hắn.

Lúc này mới là lúc tranh tài diễn xuất.

Nhưng ngàn vạn lần không được để hắn nhìn ra sơ hở nào. Nguyệt Minh Không khẩn trương.

Nàng ta phát hiện cho dù mình có là Trữ Đế của Vô Song tiên triều, quyền thế ngập trời, nắm trong tay sinh tử của vô số sinh linh. Nhưng khi ở trước mặt Cố Trường Ca, nàng ta vẫn không có chút tự tin nào.

Bất kể là gì cũng đều bị hắn nghiền ép.

- Trước đây ta đối xử với muội... Đúng là quá đáng thật... 

- Nhưng sau này ta sẽ không đối xử với muội như vậy nữa. 

Nghe nàng ta nói vậy, Cố Trường Ca cũng làm như thấu hiểu, khẽ thở dài, trên mặt có chút áy náy và tự trách.

- Trường Ca ... Trường Ca, huynh nói thật sao? 

Cảnh tượng này khiến Nguyệt Minh Không sững sờ một lúc, nghe thấy lời này của hắn, nàng ta mở to hai mắt, ngay cả giọng nói cũng hơi run lên.

Nếu hắn trọng sinh quay về, chẳng lẽ hắn thật sự hổ thẹn với mình nên mới nói những điều này?

Nàng ta hơi chút không tin những lời hổ thẹn như vậy lại phát ra từ miệng của Cố Trường Ca lạnh lùng, vô tình.

Điều này làm cho nàng ta bỗng nhiên rối bời... Nếu là thật, nàng ta có muốn tha thứ cho hắn không?

Không được, hắn không thể được hời như vậy được.

Kiếp trước, hắn làm tổn thương mình rất sâu, cuối cùng còn nhẫn tâm giết mình. Sao mình có thể yếu đuối như vậy, chỉ một vài câu nói của hắn thôi cũng khiến tâm tình mình rối tung lên.

Cố Trường Ca đúng là khắc tinh của nàng ta mà! Không bình thường!

Tất cả đều không bình thường!

Lúc này chắc chắn là hắn vẫn đang thăm dò mình!

Nghĩ đến đây, Nguyệt Minh Không đột nhiên phản ứng lại, toát mồ hôi lạnh. Thủ đoạn và tâm cơ của Cố Trường Ca vẫn khó dò và khó đoán như trước đây. Nếu lúc này nàng ta để lộ ra một chút khác thường, nhất định sẽ bị hắn phát hiện.

Thoáng cái Nguyệt Minh Không ngẩng lên, trong mắt tràn đầy vui mừng, vô cùng cảm động nói:

- Trường Ca, lời huynh nói có phải là sự thật không? Huynh sẽ không đối xử với ta như trước đây nữa sao? Thật sự quá tốt rồi, ta biết mình sớm muộn gì cũng làm huynh rung động mà. 

- Ta nói dối nàng lúc nào chứ, đây đương nhiên là thật. 

Trên mặt Cố Trường Ca vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt. Hắn nói xong thì nhẹ nhàng ôm Nguyệt Minh Không vào lòng, vuốt mái tóc của nàng ta.

Hắn cảm nhận được cơ thể của nàng ta đang căng cứng.

Nhưng hắn cũng không quá quan tâm, trên mặt có hơi thay đổi.

Mọi chuyện dường như ít nhiều vẫn giống với những gì hắn đã suy đoán. Nguyệt Minh Không cũng nhanh chóng nhắm mắt, tựa vào trong ngực của Cố Trường Ca.

Nàng ta không ngờ rằng những gì mình hy vọng xa vời ở kiếp trước lại được hiện thực hóa ở kiếp này nhanh như vậy.

Mặc dù nàng ta biết đây có thể là dáng vẻ cố ý của Cố Trường Ca. Nhưng nàng ta vẫn hy vọng rằng mọi chuyện luôn có thể như thế này, để thời gian dừng lại vào lúc này.

- Minh Không, nàng không có chuyện gì muốn nói với ta sao? Đúng lúc này, giọng nói của Cố Trường Ca vang lên.

 ... 

Nguyệt Minh Không im lặng, lắc đầu.

Lúc này, nàng ta không hề biểu hiện điều gì bất thường. Cố Trường Ca mỉm cười, cũng không nói gì nữa.

Lúc này, hắn gần như đã rõ ràng lai kịch của Nguyệt Minh Không rồi.

Mặc dù vừa rồi nàng ta tận lực che giấu, muốn giả bộ dáng vẻ như trước đây trước mặt hắn.

Nhưng khí chất và uy nghiêm gì đó thì cơ bản là không thể che giấu được. Ngoài ra, vẫn có một vài sơ hở nhỏ, chẳng hạn như khi hắn hỏi tại sao nàng ta không giống với trước đây, rõ ràng vẻ mặt của nàng ta có sự kinh ngạc và bối rối trong giây lát.

Đúng lúc nguyên thần của Cố Trường Ca rất mạnh, đã nắm bắt được một màn này rất nhanh.

Rốt cuộc thì vẫn hơi non một chút. Diễn trước mặt hắn sao.

Nhưng mà Cố Trường Ca vẫn còn có chỗ không rõ lắm.

Tại sao vị hôn thê từ tương lai trọng sinh đến bây giờ của mình, lại trở thành kẻ thù của hắn? Đứng ở phía đối lập với hắn?

Là mình bỏ nàng ta, hay là phản bội nàng ta? Hay cái gì?

Cố Trường Ca hơi khó hiểu, hắn cũng không tới nỗi mất trí như vậy.

Hơn nữa hắn cũng không biết Nguyệt Minh Không đã trải qua những gì. Hắn mà hỏi Nguyệt Minh Không, thì chắc chắn nàng ta sẽ không nói gì.

Suy cho cùng nó có liên quan đến bí mật lớn nhất của nàng ta.

Hơn nữa, nếu nàng ta từ tương lai trở về nhất định phải hiểu rõ thủ đoạn của hắn, cho nên nàng ta đã đề phòng hắn, sẽ không dễ dàng gì tin tưởng hắn.

Nói không chừng ngay cả chuyện mình là người thừa kế Ma Công cũng biết luôn.

Nhưng Cố Trường Ca thậm chí không thể đoán được đoạn tương lai mà Nguyệt Minh Không trải qua, chủ yếu là cơ thể ma tính của hắn.

Cho nên, bây giờ hắn không biết làm thế nào để xuống tay với Nguyệt Minh Không. Hắn cứ giả vờ như mình không biết nàng ta đã trọng sinh trở về là được rồi. Xem xem có thể thăm dò được cái gì không.

Trọng sinh trở về, trò cũ này làm bậy quá rồi.

Đặc biệt là ở một nơi như Thượng Giới, tương đương với tiên tri, có chuyện gì giấu được nàng ta?

Đánh bại một nhóm huynh đệ, tỷ muội ở Vô Song tiên triều, đoạt lấy ngôi vị Trữ Đế dễ như trở bàn tay.

- Trường Ca, huynh còn muốn ôm ta bao lâu nữa? 

Lúc này Nguyệt Minh Không mới bình tĩnh lại, giọng nói có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng trong lòng lại tức giận hơn.

Nàng ta cảm thấy Cố Trường Ca thật ra là đang chơi mình, muốn nhìn trò hề của nàng ta.

Với lại nàng ta đã xác định Cố Trường Ca chắc chắn giống như mình, trọng sinh trở về từ tương lai.

Cái ôm chẳng xuất phát từ sự chân thành như thế này thì không có gì đáng lưu luyến cả.

- Đương nhiên muốn ôm bao lâu thì ôm. 

Cố Trường Ca mỉm cười, nếu đã biết rõ lai lịch của nàng ta, hắn tự nhiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Mà hắn có thể thấy được chính mình hiện tại đang làm gì, Nguyệt Minh Không thật sự không ngờ tới, nếu không cũng sẽ không có phản ứng kinh ngạc như vậy.

Nói cách khác, những gì nàng ta đã trải qua trong tương lai sẽ không giống như bây giờ.

Nguyệt Minh Không cũng không ngờ Cố Trường Ca lại nói vậy. Ban đầu nàng muốn khẽ giãy giụa nhưng vẫn nghe theo hắn.

Tuy là kẻ thù của mình nhưng cũng là phu quân tương lai của nàng ta.

Nhưng mà trên mặt nàng ta vẫn phải thể hiện vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc, thấp giọng nói:

- Trường Ca, sao bây giờ huynh lại tốt với ta như vậy? 

Nàng ta cũng muốn biết Cố Trường Ca sẽ giả vờ trong bao lâu.

- Tốt với muội như vậy là có ý gì? 

Dịu dàng một chút đã là tốt rồi? Vậy kiếp trước ta đã đối xử với ngươi như thế nào? Vừa đánh vừa mắng?

Trong lòng nghĩ như vậy, Cố Trường Ca hơi sững sờ.

Nhưng hắn nghĩ Nguyệt Minh Không hỏi câu này chắc là đang thăm dò mình, hắn không khỏi nở một nụ cười nhạt:

- Muội là thê tử tương lai của ta, ta không nên tốt với nàng sao? 

Nguyệt Minh Không nghe vậy đột nhiên ngây ngẩn cả người, hốc mắt ửng đỏ, trong lòng khổ sở.

Thê tử tương lai?

Kiếp trước hắn thật sự xem mình là thê tử tương lai sao? Chẳng qua chỉ coi mình là một công cụ để sử dụng mà thôi, là loại dùng xong thì vứt đi.

Ngay trong đêm thành thân, nhẫn tâm giết chết nàng ta.

- Minh Không, làm sao vậy? Vẻ mặt của nàng có chút không đúng lắm. Cố Trường Ca hơi ngạc nhiên, đang tốt sao tự nhiên lại đỏ mắt?

Chẳng lẽ những lời này đâm vào chỗ thương tâm của nàng ta? Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải nói gì.

Có hơi khó làm.

- Đột nhiên thân thể của ta không thoải mái, thật xin lỗi, Minh Không xin lỗi không tiếp được... 

Nguyệt Minh Không nói xong thì đột nhiên giãy ra, hóa thành trường hồng rồi rời đi.

Lúc này, nàng cũng biết mình khó che giấu, Cố Trường Ca hẳn là đã biết bí mật của nàng ta rồi.

Nếu không hắn đã không nói ra những lời làm nhục nàng ta như vậy. Sau đó, hắn chắc chắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để đối phó với mình.

Nhìn Nguyệt Minh Không nhanh chóng rời đi, Cố Trường Ca không nói gì thêm, nụ cười trên mặt biến mất, một mảnh im lặng.

Lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

- Ting, khí vận chi nữ Nguyệt Minh Không kích động, Nữ Đế trọng sinh trở về, ái chi như trần, căm thù đến tận xương tủy. 

- Hệ thống công bố nhiệm vụ như sau. 

- Nhiệm vụ 1, giết khí vận chi nữ, thưởng năm ngàn điểm khí vận, hai mươi lăm nhìn giá trị thiên mệnh, kết toán thưởng thêm khác. 

- Nhiệm vụ hai, thu phục khí vận chi nữ, thưởng năm nghìn điểm khí vận và hai mươi lăm nghìn điểm thiên mệnh, kết toán thưởng thêm khác. 

- Này có gì khác nhau à? 

Cố Trường Ca hỏi.

- Tùy thuộc vào nhiệm vụ đã chọn, ngươi có thể nhận được trợ giúp từ hệ thống và thưởng thêm cũng không giống. 

Hệ thống trả lời.

- Chọn nhiệm vụ hai. 

Cố Trường Ca nói thẳng mà không cần suy nghĩ quá lâu. Chọn một là chuyện không thực tế.

- Ting, chủ nhân chọn nhiệm vụ thứ hai, nhận trợ giúp của hệ thống. Hình ảnh Nguyệt Minh Không trải qua trong tương lai. 

Lời nhắc hệ thống vang lên.

Trước mắt Cố Trường Ca là một trận mơ hồ, hình ảnh nhanh chóng hiện ra. Đây là bên trong một cung điện rộng lớn, nến đỏ lay động, ánh trăng loang lổ.

Một nữ tử lặng lẽ ngồi trên chiếc giường đỏ, đầu đội mũ phượng khăn voan, ngọc châu xanh bao quanh, e thẹn và rụt rè.

Đây là đêm động phòng?

Khi Cố Trường Ca nhìn thấy mình bước vào, nỗi bất an dâng lên trong lòng hắn. Vạch khăn voan hồng.

- Phu quân... 

Nữ tử ngẩng đầu lên, đuôi lông mày và đôi mắt đầy sự dịu dàng. Sau đó đột nhiên sững sờ không thể tin được.

Phụt một tiếng!

Thoáng cái hình ảnh huyết quang lẫn lộn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK