Chương 86: Dứt khoát trở mặt? Đêm dài đằng đẵng còn có thể làm gì?
Lưỡi dao đen tuyền đâm thẳng vào cơ thể Nguyệt Minh Không.
Phụt một tiếng!
Hình ảnh huyết quang làm mờ cảnh vật trước mặt.
Giá y màu đỏ càng thêm chói mắt.
Cố Trường Ca nhìn thấy một mảng máu lớn phụt tới trước mặt, nhuộm đỏ cả vạt áo của hắn, hắn cũng nhìn thấy sự ngạc nhiên, khó hiểu, không thể tin được và tuyệt vọng của Nguyệt Minh Không vào giây phút cuối cùng ấy...
Giờ phút này, hắn giống như người ngoài, rõ ràng chính là cơ thể của mình nhưng hắn không có cách nào khống chế được, càng không thể ngăn cản hết thảy mọi thứ đang diễn ra.
Thoắt cái, cảnh tượng này đã biến mất.
Cố Trường Ca im lặng trong giây lát.
Sau đó, hắn khẽ thở dài:
-Chẳng trách khi Nguyệt Minh Không nghe được câu nói kia bỗng nhiên lại không kìm lòng được, thậm chí còn không hề giả vờ.
Ngược lại là hắn thì hắn cũng cảm thấy lời này hoàn toàn là một sự sỉ nhục.
Vào đêm tân hôn, bị người mình yêu nhất giết chết, sau đó trọng sinh trở về quá khứ.
Hắn không xa lạ gì với trò này, nhưng khi nó đã xảy ra với vị hôn thê của mình thì hắn có hơi khó xử.
- Đây là những gì Nguyệt Minh Không đã trải qua trước khi sống lại. Nàng đã bị ta giết ngay trong đêm động phòng.
- Nhưng rõ là ta sẽ không làm loại chuyện điên rồ thế này. Có một thê tử hoàn mỹ yêu mình như vậy, đầu óc có bệnh mới làm như vậy? Hơn nữa, dựa theo những gì Nguyệt Minh Không đã trải qua, hẳn là lúc đó ta đã bị ma tính chi phối, tức là ta không có hệ thống thức tỉnh và trí nhớ tiền kiếp trên tuyến thời gian đó...
Cố Trường Ca cũng hiểu ra ngay lập tức.
Một cơn gió lạnh từ đỉnh núi thổi qua.
Kế tiếp hắn hóa thành thần hồng và rời khỏi nơi đây.
Bây giờ nguyên nhân đã được tìm ra, có không ít biện pháp giải quyết cho chuyện này.
- Lại nói đó là do ma tính gây nên, hãm hại ta không biết bao nhiêu lần. Nói vậy nhưng cũng không phải là không có cách nào, dù gì cái nồi này cũng có thể ném cho ma tâm.
- Nhưng mà Nguyệt Minh Không đã từng trải qua chuyện này một lần, lần này hiển nhiên không dễ dàng gì mà tin tưởng ta lần nữa.
- Rất nhiều chuyện trải qua trong đó, ta cũng hoàn toàn không biết...
Trên đường về chủ điện, Cố Trường Ca vừa đi vừa suy nghĩ đối sách.
Đương nhiên không phải không có cách giải quyết. Dù sao thì dựa vào phản ứng của Nguyệt Minh Không, trước đây nàng ta thật sự rất yêu hắn.
Chỉ có điều bây giờ thì không thể xác định được.
Nếu một nữ nhân ghét một nam nhân thì thật sự rất điên cuồng.
Hận thấu xương không phải là nói suông thôi đâu.
Nguyệt Minh Không là người sống lại, dựa vào tiên tri và có tầm nhìn xa, nàng ta có thể ở khắp nơi chiêm tiên cơ, rất khó đối phó.
Chưa kể nàng ta biết rất rõ về mình.
Cố Trường Ca suy xét ở trong lòng, ưu thế lớn nhất hiện tại của hắn là hệ thống và chính hắn, còn có những biến số về bản thân hắn.
Bởi vì hiện giờ hắn nắm quyền chủ đạo hết thảy, ma tính đã giải trừ từ lâu.
Chỉ cần Nguyệt Minh Không còn yêu hắn thì rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng được giải quyết.
Đến lúc đó, không chỉ nhận được nhiều phần thưởng của hệ thống mà còn có thể có được thê tử trọng sinh, hoàn toàn chẳng tốn một giọt máu mà vẫn được hời.
Cũng có thể là Nguyệt Minh Không bây giờ đang tính toán mọi cách để giết hắn.
- Nguyệt Minh Không cũng không biết rằng ta bây giờ hoàn toàn khác với kẻ đã giết nàng khi đó. Cho nên nàng chỉ đang nghi ngờ những gì ta đang làm bây giờ là để lừa nàng...
- Nàng rất cảnh giác... Về phương diện khác, nguyên nhân khiến Nguyệt Minh Không tiếp tục ngụy trang dáng vẻ và khí chất ban đầu trước mặt ta như ngày hôm nay có lẽ là bởi vì hành vi của ta hoàn toàn khác với những gì nàng đã trải qua trước đây. Nên nàng suy đoán ta cũng trọng sinh như mình.
- Nàng lo lắng ta sẽ nhìn ra thân phận sống lại của mình, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng ấy, vì câu nói kia mà nàng không thể nhịn được nữa nên mới rời đi...
Cố Trường Ca nhanh chóng sắp xếp rõ ràng ngọn nguồn của sự tình.
Trong đó chuyện làm hắn cảm thấy khó giải quyết nhất chính là Nguyệt Minh Không sẽ không còn dễ dàng tin vào những gì hắn nói.
Mặc cho hắn có giải thích đủ điều, nói rằng hắn khác với người đã giết nàng ta trước kia, nói rằng khi ấy hắn làm những chuyện đó là do ma tính kiểm soát cơ thể của hắn... Rõ ràng là nàng ta sẽ không tin.
Ngược lại càng tô càng đen, nàng ta nghĩ Cố Trường Ca vẫn muốn lừa dối mình.
Nếu làm như vậy, mọi thứ sẽ phản tác dụng.
Cho nên... Cố Trường Ca cảm thấy rằng mình không cần phải giải thích.
Cách tốt nhất là giả vờ như không biết thân phận sống lại của nàng ta, hắn vẫn là hắn như trước đây.
Còn những gì phải làm, hắn rất rõ ràng, tất cả kế hoạch đã được lập ra xong rồi.
...
Trong đại điện.
Cố Lâm Thiên đang trao đổi công chuyện với Nguyệt Hoàng, trên mặt mang theo ý cười, rõ ràng là đang nói rất hưng phấn. Nhưng khi ông ta nhìn thấy Nguyệt Minh Không từ bên ngoài bước vào với đôi mắt đỏ hoe.
Giống như đang khóc?
Cố Lâm Thiên lập tức cau mày, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, ông ta hỏi:
- Minh Không, đã xảy ra chuyện gì? Tên Trường Ca đó lại bắt nạt ngươi à? Có chuyện gì xảy ra, nói với bá phụ một câu, bá phụ sẽ thay ngươi ra tay dạy cho hắn một bài học.
Chính ông ta cũng biết trước đây Cố Trường Ca luôn thờ ơ và lãnh đạm với Nguyệt Minh Không, chuyện hắn bắt nạt Nguyệt Minh Không là chuyện bình thường.
Còn ông ta và mẫu thân Cố Trường Ca rất hài lòng với con dâu tương lai Nguyệt Minh Không này, đương nhiên là không muốn nhìn nhi tử của mình bắt nạt người ta.
Vả lại bây giờ Cố Trường Ca cũng nói, trước đây là do ma tính nên tính nết hắn mới như vậy, nhưng bây giờ hắn sẽ không như vậy nữa.
Vậy thì tại sao lại thế này?
- Minh Không, có chuyện gì xảy ra?
Nguyệt Hoàng cũng nhận thấy biểu hiện của nữ nhi mình không đúng lắm nên không thể không hỏi.
Trong khoảng thời gian này, ông ta đã thu hết biểu hiện của Nguyệt Minh Không vào mắt, ông ta rất hài lòng và yên tâm.
Cho nên, ông ta cũng quan tâm đến Nguyệt Minh Không hơn trước.
Trạng thái của Nguyệt Minh Không lúc này đã tự nhiên trở lại, trên mặt nở một nụ cười tự nhiên đúng mực, nàng ta lắc đầu nói:
-Bá phụ và phụ hoàng quá lo rồi, Trường Ca không bắt nạt ta, chỉ là nghĩ đến một số chuyện trước đây nên có chút buồn thôi, thật xin lỗi, thất thố trước mặt bá phụ rồi.
-Hừ, cái tên Trường Ca này thật quá đáng! Minh Không, ngươi đừng bao che cho hắn suốt, nếu không sau này thành thân rồi hắn lại tiếp tục khi dễ con…
Cố Lâm Thiên nghe được thì có hơi bất đắc dĩ mà bất lực, thậm chí có hơi ghét dáng vẻ không tranh cãi của Cố Trường Ca.
Tìm đâu ra con dâu nền nã, hiền lành như Nguyệt Minh Không chứ?
Thủ đoạn, quyết đoán kinh người, dù tương lai nàng ta có nắm giữ Vô Song tiên triều thì cũng là một vị Nữ Đế tuyệt thế.
Thiên chi kiêu nữ ở Thượng Giới như quá giang chi tức*, nhiều vô kể, nhưng ai có thể so sánh được với nàng ta?
*Quá giang chi tức [过江之鲫]: ý chỉ nhiều người chạy theo xu hướng nhưng theo một cách mù quáng không rõ mục đích.
Kết quả là Cố Trường Ca không những không biết quý trọng mà còn làm cho nàng ta rơi lệ, khi dễ nàng, đúng là nên đánh!
Mặc dù thường ngày Cố Lâm Thiên đã quen với Cố Trường Ca như vậy, nhưng lúc này, trong lòng ông ta không thể không tức giận.
Sau khi thành thân?
Khi Nguyệt Minh Không nghe thấy câu này, nàng ta chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì thêm.
Chỉ sợ là từ hôm nay trở đi, Cố Trường Ca sẽ không còn để nàng ta vào mắt nữa, không bao lâu nữa sẽ trừ khử nàng ta thôi.
Bí mật lớn nhất của nàng ta bây giờ đã bị Cố Trường Ca biết.
Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép một người biết nhiều bí mật của mình tồn tại trên thế gian, dù có là vị hôn thê của mình cũng không được.
- Hóa ra Minh Không ở đây à, hiện giờ thân thể của muội đã khá hơn chưa?
Lúc này, giọng nói của Cố Trường Ca đột nhiên vang lên từ ngoài điện.
Trong sự ôn nhuận dường như còn mang theo ba phần quan tâm đúng mực.
Thân thể Nguyệt Minh Không hơi khựng lại, giống như lâm đại địch.
Nhưng thoáng cái nàng ta lại cảm thấy yên tâm.
Dù sao thì ở trước mặt phụ thân của Cố Trường Ca và phụ hoàng của nàng ta, hắn có muốn giết mình cũng không thể làm được.
- Trường Ca, có chuyện gì vậy? Ngươi lại bắt nạt Minh Không phải không? Còn làm cho con bé khóc nữa?
Đôi lông mày của Cố Lâm Thiên nhíu lại ngay tức khắc, ông ta bắt đầu trách móc Cố Trường Ca.
Đang có xu hướng nếu hắn không trả lời tốt thì ông ta sẽ ra tay dạy dỗ hắn một trận.
Cố Trường Ca nghe vậy thì vẻ mặt hơi sững sờ, sau đó không nhịn được cười:
- Phụ thân, người đang nói cái gì vậy? Sao ta có thể bắt nạt Minh Không được chứ, muội ấy là thê tử tương lai của ta, ta thương còn không kịp. Làm sao mà bắt nạt muội ấy được?
Vừa nói xong, hắn rất tự nhiên mà bước đến bên cạnh Nguyệt Minh Không, nắm lấy tay nàng ta.
Ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn, nhẵn nhụi như tiên chi hoàn mỹ nhất.
Từ đầu đến cuối, Nguyệt Minh Không đều ở trong trạng thái hơi căng cứng.
Nàng ta không thể hiểu được hành động của Cố Trường Ca.
Hắn định giả vờ làm ra vẻ rất ân ái với mình trước mặt hai người họ, để lừa gạt phụ thân của hắn sao?
Chỉ có điều nàng ta phát hiện ra rằng đây là lần đầu tiên Cố Trường Ca nắm tay mình kể từ sau hai kiếp.
Có tiếng ong ong trong đầu nàng ta.
- Hừ, thế này thì còn tạm được.
Cố Lâm Thiên thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, lúc này mới coi như không có gì.
- Muội có thấy cơ thể khá hơn chút nào không? Vừa rồi đột nhiên thấy thần sắc của nàng có gì đó không ổn, sao lại khóc?
Cố Trường Ca nhìn Nguyệt Minh Không hơi cứng đờ, như thể không cảm nhận được trạng thái hiện tại của nàng ta.
Giọng nói ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt tuấn tú thần nhã, nhẹ giọng hỏi.
- Ta không sao, Trường Ca, huynh không cần phải lo lắng.
Nguyệt Minh Không nghe được những lời quan tâm của Cố Trường Ca, nàng ta hơi choáng váng, nhưng vẫn nở một nụ cười tự nhiên và khéo léo.
Chí ít thì nó cũng không thể lộ ra điều gì bất thường trước mặt mọi người.
Nàng ta thật sự muốn xem bây giờ trong hồ lô của Cố Trường Ca bán thuốc gì.
Mình sẽ không bị lừa nữa!
Chỉ là biểu hiện hiện tại của hắn thật sự rất hiếm thấy, ở kiếp trước hắn luôn cho người ta thấy vẻ mặt lãnh đạm, hôm nay sao có thể ôn nhu như vậy.
Nếu như đây mới là dáng vẻ thật sự của hắn thì thật tốt biết bao?
Trong lòng nàng ta có chút tự giễu, nhưng lại càng coi thường hơn.
Đương kim hoàng đế của Vô Song tiên triều giáng lâm, đương nhiên Cố gia phải tổ chức một bữa tiệc lớn, ăn uống linh đình ở bữa tiệc, khách chủ tẫn hoan, thật sự là một cảnh tượng tưng bừng và ấm áp.
Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không ngồi cạnh nhau, trông họ như một đôi bích nhân thần tiên khiến bao hậu bối hâm mộ không ngớt.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng thầm mắng Cố Trường Ca, tên khốn nạn này không xứng với Nguyệt Minh Không một chút nào.
Đương nhiên, bọn họ vẫn nhớ rất rõ thực lực của Cố Trường Ca, lúc đầu tất cả bọn họ đều không đánh bại được hắn.
Bây giờ đương nhiên lại càng không dám nói gì, nhiều nhất là chỉ oán vài câu trong lòng.
Chẳng bao lâu thì tiệc tàn, mọi người đứng dậy ra về.
Nguyệt Minh Không đã uống không ít rượu, mặt có hơi choáng váng. Lúc này nàng ta cũng đứng dậy, muốn đi về phía cung điện do Cố gia sắp xếp cho mình nghỉ ngơi.
Tức khắc Cố Trường Ca giữ nàng ta lại, vẻ mặt tự nhiên mang theo ý cười:
- Minh Không đi đâu vậy? Trăng đêm nay không tồi, ta cảm thấy cũng khá thích hợp để tán thưởng.
Nguyệt Minh Không sững người.
- Ha ha ha, người trẻ tuổi có chút khí huyết khí thịnh nha...
Đám người Nguyệt Hoàng và Cố Lâm Thiên thấy thế thì không thể nhịn cười, thần sắc bọn họ đã có chút không rõ ràng, sau đó thì rời khỏi.
Hành động này của Cố Trường Ca có vẻ hơi mạo muội trong mắt bọn họ, nhưng uống rượu rồi, với cả là người trẻ tuổi thì cũng dễ hiểu.
Thoáng cái nơi đây trở nên yên tĩnh hẳn.
Chỉ còn hai người Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không.
- Đêm dài đằng đẵng, tại sao Minh Không lại vội vàng rời đi mà không cùng vi phu uống nhiều thêm mấy chén?
Giọng của Cố Trường Ca cũng lãnh đạm dần.
Khuôn mặt Nguyệt Minh Không âm trầm, lạnh lùng, không có nụ cười đoan trang mà nàng ta đã ngụy trang trước đó, giờ phút này nàng ta giống như một Nữ Đế.
Nàng ta cười khẩy:
- Cố Trường Ca, lúc này mọi người đều đã đi hết rồi, ngươi không cần giả bộ nữa đâu...
- Ta không biết tại sao muội lại thay đổi như vậy, hay là trước đây muội ngụy trang quá tốt? Khiến cho ta không nhận ra muội lại có thủ đoạn như vậy.
Cố Trường Ca tựa như không hiểu nàng ta đang nói gì, vẻ mặt của hắn vẫn rất lạnh nhạt giống như khi nãy uống rượu ở bữa tiệc.
Nguyệt Minh Không nghe vậy thì sững sờ một lúc, nàng ta không rõ Cố Trường Ca có ý gì.
Thay đổi hiện tại của mình? Ý là chỉ những gì đã xảy ra trong nửa năm qua?
Có vẻ như Cố Trường Ca không biết chuyện sống lại của mình.
Vậy sự thăm dò hôm nay của hắn thật ra là muốn nhìn ra những thay đổi của mình?
Nguyệt Minh Không nghĩ đến đây thì đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Cố Trường Ca không như những gì nàng ta nghĩ, cũng không trọng sinh giống như mình.
Nếu không, tuyệt đối sẽ không có chuyện hắn để lộ ra bộ mặt thật của mình, hỏi lại một vấn đề mà mình đã biết.
Song, đúng lúc này, Nguyệt Minh Không đột nhiên biến sắc, nàng ta cảm nhận được uy áp đáng sợ, áp bách đến từ trong hư không.
Cố Trường Ca ra tay với nàng ta.
Vù vù!
Nàng ta phản ứng lại ngay, nhanh chóng ra tay, niết ấn trong tay, quang mang sáng chói xuất hiện khắp cơ thể, từng đạo phù văn ngưng tụ trong lòng bàn tay, hóa thành một đạo Nguyệt ấn đáng sợ, oanh kích về phía trước!
Nửa năm nay, nàng ta vẫn luôn tìm kiếm đủ loại cơ duyên khác nhau, tu vi đã đột phá đến cấp Đỉnh Phong của Phong Hầu cảnh, thậm chí chỉ còn nửa bước chân nữa là có thể bước vào Phong Vương cảnh.
Thế nhưng điều khiến nàng ta có chút khó tin là tu vi của Cố Trường Ca thậm chí còn cao hơn mình.
Nhưng nàng ta nhớ rõ ở kiếp trước, Cố Trường Ca bây giờ chỉ mới là Phong Hầu cảnh.
Song nàng ta vẫn bình tĩnh như cũ, nàng ta biết rất nhiều về thủ đoạn của Cố Trường Ca và vẫn luôn đề phòng, thế nên nàng ta sẽ không trúng kế.
- Phong Hầu cảnh cấp Đỉnh Phong, xem ra Minh Không muội giấu vi phu rất nhiều chuyện.
Một màn này làm Cố Trường Ca ngạc nhiên trong giây lát.
Sau đó, hắn nâng chưởng lên, đường vân màu vàng đáng sợ nổi lên, hóa thành những chấn động hùng vĩ như núi như biển, ngăn cản Nguyệt ấn của Nguyệt Minh Không!
Đồng thời, hắn nắm chặt bàn tay hướng về phía trước, thi triển thiên phú Hư Không, vù vù, ngay lập tức chế trụ được khoảng hư không trước mặt.
- Cố Trường Ca ... Ngươi đang làm gì vậy? Thả ta ra!
Khoảnh khắc tiếp theo, Nguyệt Minh Không đột nhiên kêu lên.
Nàng ta chỉ cảm thấy quanh người bị siết chặt, hư không như đóng băng. Ngay sau đó Cố Trường Ca đã bắt được nàng ta vào lòng.
Vẻ mặt dịu dàng đã biến mất từ lâu, thay vào đó là vẻ lãnh đạm mà nàng ta quen thuộc, mang theo một chút nghiền ngẫm.
-Không ổn……
Nguyệt Minh Không rùng mình.
Không ngờ, Cố Trường Ca lại có thể tác động đến hư không, thủ đoạn này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng ta.
Chẳng mấy chốc, trong thức hải của nàng ta đột nhiên phóng ra quang mang, một tiểu nhân kim sắc xuất hiện, cực kỳ rực rỡ, trong miệng phát ra đạo âm, muốn giết chết Cố Trường Ca.
Thế nhưng Cố Trường Ca dường như đã có chuẩn bị từ lâu, quang hoa trong thức hải cũng tỏa ra, con ngươi Thần Chi Niệm đen kịt lạnh lùng, ma khí quấn quanh khắp người, trực tiếp ngăn loại bí thuật đạo âm này lại.
Vẻ mặt Nguyệt Minh Không trở nên ngưng trọng.
Thủ đoạn mà Cố Trường Ca thi triển vượt xa dự liệu của nàng ta, thậm chí nàng ta chưa từng thấy trong kiếp trước.
Điều này khiến nàng ta không khỏi nghi ngờ, Cố Trường Ca kiếp trước và Cố Trường Ca trước mặt là cùng một người sao? Hay là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
- Minh Không, đến bây giờ muội vẫn chưa sẵn sàng để thành thật với vi phu sao?
Cố Trường Ca ý vị sâu xa hỏi, nhưng không tiếp tục ra tay nữa.
Nguyệt Minh Không cau mày, rất khó hiểu, không biết tại sao Cố Trường Ca đột nhiên dừng lại.
Theo nàng ta thấy, Cố Trường Ca này là người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc.
Chẳng lẽ mục đích hôm nay của hắn chỉ là muốn biết những thay đổi trong nửa năm qua của mình?
Thông suốt điểm ấy, Nguyệt Minh Không cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta cũng dứt khoát, thản nhiên nói:
- Nếu đã vậy, ta cũng dứt khoát nói thẳng với ngươi, trước kia đều vì cố lấy lòng, đón ý hùa theo Cố Trường Ca ngươi nên ta mới cố tình làm ra dáng vẻ như vậy đấy.
- Hiện tại ta không muốn làm thế nữa. Những người như ngươi lòng gan dạ sắt, sẽ không bị người ta làm cảm động, việc gì ta phải làm khó mình.
Những lời nói nửa thật nửa giả này cũng có thể che đậy sự thật về chuyện sống lại của nàng ta.
Trong lòng Cố Trường Ca không khỏi tán thưởng vì sự thông minh của nàng ta, nhưng biểu cảm vẫn không một chút thay đổi nào.
- Ồ, làm sao muội biết ta sẽ không bị đả động?
Hắn hỏi.
Nguyệt Minh Không vùng vẫy trong lòng hắn, nhưng nàng ta thấy tránh cũng không thoát được nên cũng lười động.
Nàng ta nghe vậy lại càng không muốn để ý đến Cố Trường Ca.
Ở kiếp trước, nàng ta đã chứng minh kết quả này bằng cả sinh mệnh của mình, vậy còn gì để nói nữa?
Nhưng nghĩ Cố Trường Ca không sống lại theo mình, Nguyệt Minh Không thở phào nhẹ nhõm.
Cố Trường Ca bây giờ mới giống như Cố Trường Ca mà nàng ta biết.
Dáng vẻ ôn nhuận gì đó trước kia thật sự đều là giả bộ, chỉ muốn lừa gạt nàng ta nói ra sự thật.
May mà bản lĩnh của nàng ta cao hơn một bậc, dùng cách nói này xoay đảo quá khứ, không để lộ bí mật trọng sinh.
- Xem ra trong lòng muội vi phu là như vậy. Minh Không muội lại giấu ta suốt mấy năm qua như vậy, điều này khiến ta hơi đau lòng.
Cố Trường Ca nói, hắn cười rất nhạt.
- Cố Trường Ca, ngươi còn không rõ tính nết của mình sao?
Nguyệt Minh Không hừ lạnh hỏi. Dù sao thì nàng ta cũng đã trở mặt với Cố Trường Ca rồi, nàng ta chẳng còn gì bận tâm nữa.
Ở Cố gia, đoán chừng Cố Trường Ca không dám ra tay diệt khẩu.
Nghe vậy, Cố Trường Ca bất vi sở động, đưa nàng ta đi thẳng đến cung điện của mình.
Dọc đường đi, có rất nhiều tộc nhân nhìn thấy, bọn họ không khỏi lộ ra nụ cười mờ ám.
- Cố Trường Ca, ngươi muốn làm gì?
Lúc này, Nguyệt Minh Không hơi sững sờ, đầu óc chợt ong ong.
-Đêm dài đằng đẵng, muội nói xem có thể làm gì đây?
Cố Trường Ca thuận miệng đáp.