• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96: Thật là huynh tiện muội cung.

Hành động của Cố Tiên Nhi làm cho tất cả mọi người bất ngờ, yên lặng một lúc mới sôi động lên.

Tất cả mọi người đều trợn mắt, hoàn toàn bối rối.

Dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt để trở nên nổi danh!

Rất nhiều đệ tử đỏ mắt vì ghen tị, hô hấp dồn dập.

Đã đến bậc thang thứ mười tám?

Tại sao không tiếp tục đi lên, bọn họ đều sốt ruột thay Cố Tiên Nhi.

Nếu đổi lại là bọn họ, khẳng định sẽ bất chấp tất cả, mặc kệ giá nào cũng tiến thêm một bước nữa.

Bởi vì đây là cơ hội duy nhất vượt qua Cố Trường Ca, nổi danh khắp nơi, được hàng tỷ người khen ngợi.

Ngay cả một đám trưởng lão cũng nhịn không được lắc đầu thở dài, không hiểu vì sao Cố Tiên Nhi lại từ bỏ cơ hội như vậy mà là lựa chọn ngang hàng với Cố Trường Ca.

Trong mắt bọn họ, sau hôm nay, thân phận Cố Tiên Nhi chắc chắn sẽ hoàn toàn khác, được đại trưởng lão nhận làm đệ tử, đó là chuyện chắc chắn.

Mà một khi bỏ qua cơ hội vượt qua Cố Trường Ca, cũng sẽ không có cơ hội thứ hai.

Xa trên ngọn núi mây mù lượn lờ, đại trưởng lão chăm chú quan sát mọi thứ, thần sắc cũng không khỏi có chút nghi hoặc.

Trước đây, ông ta khá coi trọng giao chiến giữa Cố Trường Ca và Sở Vô Cực, không ngờ bây giờ ngay cả Sở Vô Cực cũng bị Cố trường Ca tùy ý nghiền ép.

Trong tất cả các thiên kiêu mà ông ta từng gặp trong vô số năm, người có thực lực như Cố Trường Ca chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Từ nay về sau, ông ta muốn giữ vững thân phận truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung, chắc chắn không thể suy xét tới người như Sở Vô Cực được.

Cho nên chỉ có thể suy xét Cố Tiên Nhi.

Cho dù nàng ta không phá vỡ kỷ lục Cố Trường Ca, ông ta cũng sẽ thu nhận nàng ta làm đồ đệ.

Nhưng điều đại trưởng lão khó hiểu chính là vì sao Cố Tiên Nhi lại từ bỏ trong tình huống có thể bước thêm một bước nữa, điều này khiến ông ta nghĩ không thông.

Chẳng lẽ giữa Cố Tiên Nhi và Cố Trường Ca còn có chuyện gì không muốn người khác biết?

Hoặc nàng ta có suy nghĩ gì?

Trên Đạo Thiên Lộ, Cố Tiên Nhi chậm rãi đi xuống, khuôn mặt thanh tuyệt vô song, một thân thanh y, có vẻ rất mảnh khảnh đơn bạc.

Bước đi rất kiên định, biểu tình rất bình tĩnh.

Nàng ta không hề tiếc nuối hay có cảm xúc không cam lòng gì khi không phá kỷ luật mà Cố Trường Ca lưu lại năm xưa.

Nàng ta thu hết biểu cảm của tất cả mọi người vào mắt, trong lòng khẽ lắc đầu.

Nàng ta đã nhìn ra, sở dĩ Cố Trường Ca cảm thấy nàng ta có thể dễ dàng phá vỡ kỷ lục này, đó là bởi Cố Trường không hề để ý kỷ lục năm xưa.

Bởi vì bây giờ Cố Trường Ca hắn đi lại một lần nữa, chắc chắn có thể đi tới bậc thang cao hơn nữa.

Mặc dù thiên phú là thứ quyết định, rất nhiều người quẩn bách cả đời cũng khó mà bước tiếp.

Nhưng dĩ nhiên Cố Trường Ca không giống những người đó, đủ loại tin đồn từ nhỏ tới lớn há lại tùy tiện nói ra.

Cố Trường Ca không chỉ mang đạo cốt của nàng, thiên phú của bản thân hắn là gì? Hiện tại chưa có ai thấy qua.

Cho nên, cho dù nàng ta phá vỡ kỷ lục này, có thể chứng minh cái gì?

Chứng minh thiên tư hiện tại của nàng mạnh hơn Cố Trường Ca năm đó sao?

Điều đó không cần thiết nữa.

- Tiên Nhi, sao ngươi lại dừng? Vi huynh cảm thấy ngươi còn có thể đi thêm vài bước nữa. 

Thấy Cố Tiên Nhi rời khỏi Đạo Thiên Lộ đi xuống, Cố Trường Ca hiểu rõ hết thảy trong lòng, nhưng trên mặt lại có chút đáng tiếc lắc đầu.

Tựa hồ có chút tiếc nuối với việc Cố Tiên Nhi chỉ đi tới bậc thứ mười tám, cảm thấy nàng còn có thể đi tới chỗ cao hơn.

Cố Tiên Nhi nhìn Cố Trường Ca một cái, cũng lười quan tâm hắn.

Vốn dĩ muốn hắn đừng gọi mình là Tiên Nhi nữa, nghe vẫn cảm thấy rất không thoải mái, quái lạ.

Rõ ràng là kẻ thù lớn của nàng ta, làm cho nàng ta hận không thể nghiền xương thành tro, uống máu ăn thịt, lại hết lần này tới lần khác khiến nàng ta bất lực, còn luôn thích chạy tung tăng tới trước mặt nàng ta, cố ý chọc giận nàng.

Mấy vị sư tôn của nàng ta đã đủ vô sỉ rồi.

Nhưng mà, so với Cố Trường Ca, quả thực chính là cát thấy sa mạc.

Quả nhiên chứng thực một câu, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.

Trình độ vô sỉ của Cố Trường Ca quả thực mất trí rồi.

Nếu như nàng ta đánh lại Cố Trường Ca, bây giờ, nhất định sẽ không quan tâm gì hết, đánh hắn một trận nhừ trước rồi nói.

- Ta không cần ngươi quản.

Cố Tiên Nhi lạnh lùng xoay đầu đi.

- Ta cũng không muốn quản. Nhưng ngươi khiến vi huynh rất thất vọng, còn ôm hi vọng rất lớn vào ngươi, kết quả thế này? 

Nghe vậy, cuối cùng nụ cười trên mặt Cố Trường Ca cũng biến mất, ngữ khí có chút nhàn nhạt đùa cợt.

- Cố Trường Ca, ngươi đừng tưởng rằng có thể khi dễ ta mãi...

Nghe vậy, sự bình tĩnh mà Cố Tiên Nhi khó khăn lắm mới giữ được lập tức bùng nổ.

Giống như một con mèo con xù lông, giận dữ nhìn Cố Trường Ca.

Cái gì gọi là thế này?

Tuy rằng nàng ta biết đây là Cố Trường Ca cố ý nói.

Nhưng người khác nói như vậy cũng được, chỉ có hắn không được.

Giống như mình không làm theo lời của hắn, không đạt được kỳ vọng của hắn vậy, không thể được.

Hơn nữa cũng giống như đang nói, chỉ với chút năng lực này của ngươi, còn muốn báo thù, kẻ khờ nói mớ hả.

Lòng tự trọng của Cố Tiên Nhi rất lớn, dĩ nhiên sẽ không cho phép Cố Trường Ca nói như vậy.

-  Cái gì gọi là đừng tưởng? Ngươi cho rằng bản thân thật sự cảm thấy có cơ hội gì đó sao?

Ý đùa cợt trên mặt Cố Trường Ca không giảm.

Bộ dáng kia là đang khi dễ ngươi, đó là ức hiếp chắc rồi.

Giờ phút này, quả thực Cố Tiên Nhi sắp bùng nổ rồi, muốn phát điên, tức giận run rẩy không ngừng.

Trước giờ, chưa từng có ai có thể tưởng tượng Cố Trường Ca sẽ như vậy, dăm ba lời nói đã chọc tức nàng ta.

Bây giờ, nàng ta thật sự hận không thể lập tức lấy ra bảo đao do đại sư tôn ban tặng, băm Cố Trường Ca thành thịt vụn.

Tất cả đệ tử và trưởng lão nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên có chút đăm chiêu.

Dù sao thì trông có vẻ Cố Tiên Nhi có mâu thuẫn rất sâu với Cố Trường Ca nhưng rõ ràng Cố Trường Ca vẫn giữ dáng vẻ rất quan tâm nàng ta.

Nghe vậy tựa hồ đang tiếc nuối vì Cố Tiên Nhi không vượt qua kỷ lục năm xưa của hắn.

Sở dĩ Cố Tiên Nhi không tiếp tục cất bước, phỏng chừng cũng là bởi quan hệ với Cố Trường Ca, suy nghĩ cho hắn, lựa chọn dừng lại.

Chính là huynh thiện muội cung, một khung cảnh hòa thuận hài hòa, thậm chí khiến không ít đệ tử không rõ chân tướng hơi ngưỡng mộ.

......

Tin tức từ nơi Đạo Thiên Lộ này nhanh chóng truyền ra khắp các sơn phong thần đảo ở Đạo Thiên Tiên Cung, dẫn tới sự náo động và chấn kinh của các địa.

Đặc biệt là Cố Tiên Nhi đã đi đến bậc thang thứ mười tám, dấy lên tiếng vang dữ dội, rất nhiều thế lực đều đang âm thầm điều tra lai lịch của nàng ta.

Cuối cùng phát hiện quả thực có liên quan với Trường Sanh Cố gia, hơn nữa còn liên quan tới chuyện rất lớn.

Về phần là chuyện gì, bọn họ không biết, Trường Sanh thế gia sừng sững bất hủ, trải dài qua bao nhiêu kỷ nguyên cùng năm tháng.

Nếu như muốn cố ý giấu diếm một số chuyện, làm sao có thể để cho bọn họ biết được.

Cái tên Cố Tiên Nhi này nhanh chóng lưu truyền khắp đại giáo các phương, đồng thời cũng được các thiên kiêu biết tới.

Về chuyện ngày hôm đó Cố Trường Ca dễ dàng nghiền ép Sở Vô Cực, cùng là chí tôn trẻ tuổi, đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung, cũng khiến rất nhiều người khiếp sợ, càng cảm thấy Cố Trường Ca bây giờ càng sâu không lường được.

Đối với đồng bối mà nói, đương nhiên không cần nhiều lời về thực lực của Cố Trường Ca, tạo áp lực rất lớn cho bọn họ.

Rất nhiều chí tôn trẻ tuổi cũng từng nói, chắc chắn Cố Trường Ca là kẻ thù sinh tử, không thể khinh thường.

Trong lúc nhất thời, truyền nhân của đạo thống tối cao, đại giáo bất hủ, hoàng tộc cổ xưa, tiên tộc ở khắp các thiên trong nội vực đều cảm nhận được áp lực không nhỏ, lần lượt tìm kiếm cơ duyên, hoặc bế quan, thử đột phá.

......

Huyền Thanh Thiên, nơi Diệp tộc, một tiên tộc cổ xưa trú ngụ.

Trong một tòa thần đảo tràn ngập lưu quang, hơi nước bốc lên.

Bên trong cung điện, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy tím, nghe các loại tin tức từ bên ngoài truyền tới.

Sắc mặt đang không ngừng biến hóa, vẻ mặt lúc hoảng hốt, lúc mê ly, lúc thất thần, vô cùng kỳ quái.

- Tiểu thư, người còn đang vì chuyện của tiểu tử Diệp Trần kia mà áy náy sao? Đã qua mấy tháng rồi, người đừng tiếp tục suy nghĩ chút chuyện nhỏ này nữa. 

Bên cạnh thiếu nữ váy tím, một mỹ phụ trung niên đang khuyên giải, bộ dáng rất là lo lắng.

Hai người, chính là Diệp Lưu Ly và Tuyết di từ Hạ Giới trở về Diệp tộc.

Sau khi rời khỏi Thiên Nguyên bí cảnh, chia tay Cố Trường Ca, bọn họ nán lại ở Hạ Giới một khoảng thời gian, gần đây mới quay lại Diệp tộc ở Thượng Giới.

Nhưng gần đây trạng thái của Diệp Lưu Ly khiến Tuyết di cảm thấy rất kỳ quái, khi thì hoảng hốt, khi thì ngây người, giống như mất hồn vậy.

Hỏi ra thì nàng ta lại nói mình không sao, cho nên bà ta suy đoán là có liên quan đến chuyện Diệp Trần chết, tiểu thư đau lòng, thương tổn tâm hồn.

Nghe Tuyết di nói như vậy, Diệp Lưu Ly bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, hơi sửng sốt, sau đó nhịn không được kỳ quái nói:

- Tuyết di, người đang nói cái gì vậy? Diệp Trần chết thì chết thôi, một con kiến hôi nhỏ tâm địa bất chính mà thôi, ta quan tâm hắn làm gì? 

Nghe vậy, Tuyết di ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ tiểu thư bị đả kích tinh thần, ngay cả Diệp Trần cũng quên mất?

Bất quá như vậy cũng tốt.

Quên thì quên thôi, lúc trước thiếu chút nữa bởi vì chuyện của Diệp Trần mà đắc tội Cố công tử, hiện giờ mỗi ngày ở Thượng Giới đều có thể nghe thấy tin đồn, có thể biết rốt cuộc khủng bố cỡ nào.

Cho dù lúc trước Diệp Trần không chết, cuối cùng có thể bay lên Thượng Giới cũng sẽ bị dọa chết.

Sau đó, trên mặt bà ta lộ ra vui mừng.

- Tiểu thư người nói đúng, một Diệp Trần mà thôi, một con kiến hôi cỏn con, người quan tâm hắn làm gì?

Diệp Lưu Ly gật gật đầu, vẻ mặt nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nàng ta lẩm bẩm tự nói trong lòng.

- Tại sao gần đây mình cứ để ý tin tức của Cố Trường Ca như thế, còn nữa, tại sao lại bất giác gọi hắn là chủ nhân?

Nàng luôn cảm thấy mình đã quên đi chuyện quan trọng nào đó.

Nhưng cố gắng hồi tưởng lại nghĩ không ra.

Lúc này, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến thanh âm.

Một nam tử trẻ tuổi anh vũ đi vào, thân hình cao lớn, thân mặc kim giáp thần y.

Hắn ta giống như được Thái Dương thần quang bao phủ, ngay cả sợi tóc cũng cực kỳ rực rỡ, tựa như một đế giả trẻ tuổi, khí huyết cái thế, cực kỳ cuồn cuộn.

- Tiểu Lưu Ly, gần đây đang suy nghĩ gì vậy? Sao ngay cả ta bước vào cũng không chú ý tới? 

Nam tử trẻ tuổi cười nói, cho người ta cảm giác rất dương quang.

- Ca ca? Sao huynh lại tới đây, gần đây huynh có nghe thấy tin tức của thiếu chủ Trường Sanh Cố gia Cố Trường Ca không? 

Diệp Lưu Ly nhìn thấy người tới, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười, sau đó hỏi.

Nam tử trẻ tuổi chính là ca ca của nàng ta, hiện giờ là truyền nhân tiên tộc thái cổ, Diệp Lang Thiên.

Mặc dù vẫn chưa xuất thế, nhưng ở khắp các thiên vẫn lưu truyền không ít truyền thuyết của hắn ta.

Được người ta gọi là Cổ Đế chuyển thế, nói hắn ta là số ít người có đủ khả năng chống lại Cố gia thiếu chủ Cố Trường Ca.

Giờ phút này, nghe thấy muội muội nhà mình hỏi lời này.

Trong mắt Diệp Lang Thiên chợt lóe tinh quang, sau đó bất động thanh sắc cười nói: 

- Sao muội muội lại nhắc tới Cố Trường Ca kia, lúc trước nghe nói hắn xuống Hạ Giới tìm một món đồ, muội trùng hợp gặp hắn. 

- Bây giờ sao lại nhớ mãi không quên hắn thế này?

Việc này hắn ta muốn biết rất dễ dàng, dù sao hỏi Tuyết di một cái là rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK