Chương 62: Sư đồ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt
Vẻ mặt nghiền ngẫm rồi nhìn xuống của Cố Trường Ca giống như đang nhìn chăm chú một loài sâu bọ vậy.
Việc này khiến đầu của Diệp Trần ong ong.
Đặc biệt, lời nói của Cố Trường Ca càng khiến trước mắt hắn ta tối sầm, suýt thì hộc máu.
Mặc dù nghi ngờ sư tôn có tư tâm khác với mình nhưng hắn ta vẫn ôm chút hy vọng như cũ.
Lời của Cố Trường Ca thật sự đã vô tình phá nát hết chút hy vọng này của hắn ta.
Điều đó khiến Diệp Trần vô cùng tức giận, suýt chút nữa đã ném giới chỉ đang cầm trong tay ra rồi.
Nếu không phải có quan hệ với sư tôn thì sao Cố Trường Ca vừa chạm mặt người đã có điệu như người quen vậy được?
Bởi vì cháy nhà ra mặt chuột* rồi, nên không thèm che giấu nữa sao?
(*ý chỉ mưu đồ bị bại lộ)
Nếu không thì nên giải thích thế nào đây? Làm sao hắn tìm tới tận nơi, chân trước của họ vừa đến, chân sau hắn cũng đến theo rồi?
Vẻ mặt của Diệp Trần vô cùng tức giận, to tiếng chất vấn Diễm Cơ:
- Chẳng trách gần đây người không nói gì, bởi vì áy náy sao? Ta xem người như phụ mẫu tái sinh, người lại cấu kết với kẻ thù hãm hại ta?
Hắn ta nghiến răng, gầm lên đầy thống khổ.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Trường Ca không khỏi thầm khen bản thân cơ trí.
Quả nhiên hắn vừa mới khích nhẹ thì Diệp Trần đã lập tức bùng nổ.
Đầu óc là thứ tốt, chỉ tiếc Diệp Trần không có, đặc biệt là khi đôi mắt ấy đỏ bừng vì ghen tị.
Bên trong chiếc nhẫn, thấy Cố Trường Ca hiện thân, Diễm Cơ vốn định không giúp ai.
Lúc này, nàng ta nghe vậy cũng có phần sửng sốt, Diệp Trần có ý gì?
Mặc dù bản thân biết khoảng thời gian này Diệp Trần nghi ngờ nàng ta, thế nhưng không ngờ hắn ta lại hoài nghi đến mức này.
Nàng ta còn chưa từng rời khỏi chiếc nhẫn thì sao có thể báo lại hành tung của hắn ta cho Cố Trường Ca biết được.
Hắn ta cũng chẳng nghĩ lại xem bản thân lấy được thông tin từ đâu mà đi nghi ngờ những người khác.
Ngược lại trực tiếp nghi ngờ nàng ta?
A.
Ngày thường, mặc dù tính cách của Diễm Cơ lạnh lùng, nhưng không có nghĩa là nàng ta sẽ không tức giận, không có cảm xúc khác.
Hơn nữa, hiện tại nàng ta không chỉ tức giận mà trong lòng còn hoàn toàn nguội lạnh.
Lập tức, nàng ta hiện thân trong không trung, y phục màu đỏ càng làm tôn lên gương mặt tuyệt đẹp, dáng người thì bốc lửa nhưng khí tức lại vô cùng lạnh lẽo.
- Ngươi khiến ta thật thất vọng.
- Không ngờ ở trong lòng ngươi, ta lại là người như vậy.
- Từ hôm nay trở đi, quan hệ thầy trò giữa ngươi và ta đoạn tuyệt từ đây.
Nàng ta nhìn Diệp Trần, đôi mắt tựa như huyết sắc lưu ly lộ ra vẻ lạnh lùng cùng với vẻ mặt thất vọng.
Mấy câu này lạnh lùng đến mức không chút cảm xúc.
Nàng ta chỉ cảm thấy lòng tốt của mình bao nhiêu năm này đều vô ích.
Cho dù có nuôi sủng vật, nhiều năm như vậy chắc chắn nó cũng sẽ biết ơn nàng ta.
Đôi khi làm người mà còn không bằng cả sủng vật.
Nghe thấy lời nói của Diễm Cơ, Diệp Trần bừng bừng lửa giận, tức tối nhìn nàng ta.
- Đoạn tuyệt từ đây, hay cho câu đoạn tuyệt từ đây, người cấu kết với Cố Trường Ca để đối phó ta, hiện tại cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thực sự?
Hắn ta cười nhạt, chỉ thấy lòng mình đau xót.
Tại sao? Tất cả những điều này là vì sao?
Tô Thanh Ca phản bội hắn ta, đến sư tôn cũng phản bội hắn ta, chẳng lẽ cuối cùng, ngay cả Diệp Lưu Ly cũng như vậy sao?
Thầy trò bọn họ gắn bó với nhau lâu như vậy, hôm nay vết nứt nhỏ cuối cùng cũng đã làm vỡ bình, đến mức đoạn tuyệt luôn rồi.
- Phong thái của Diễm Cơ tiền bối vẫn như xưa, khí sắc còn tốt hơn trước nhiều.
Chứng kiến tất cả việc này, Cố Trường Ca cứ như không biết thầy trò họ đang đoạn tuyệt quan hệ mà cười nói với Diễm Cơ.
Ban đầu là hắn cố ý khiêu khích hai bên, thủ đoạn dù không phải quá cao tay, song vẫn là một kích chí mạng với hai người lúc này.
Diệp Trần sợ chết, trạng thái tàn hồn của Diễm Cơ cũng chẳng tốt là bao.
Dĩ nhiên đối với loại người hay đố kỵ như Diệp Trần, thủ đoạn của Cố Trường Ca thậm chí còn nguy hiểm hơn.
Bản tính chiếm hữu của Cố Trường Ca rất mạnh.
Chưa nói đến khí vận chi tử, chỉ cần nữ tử có quan hệ với hắn, hắn đều muốn chiếm làm của riêng.
Trong mắt hắn sao có thể chứa nổi một hạt cát?
- Đinggg, Diệp Trần và sư tôn cuối cùng cũng đoạn tuyệt quan hệ, điểm khí vận trừ mất hai trăm, đã đạt mức tối thiểu, giá trị thiên mệnh tăng thêm một ngàn.
Lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống liên tục vang lên trong đầu Cố Trường Ca nhưng hắn không để ý lắm.
Dù sao hắn cũng đã lường trước được tất cả rồi.
Ban đầu hắn cũng đã nói, hắn muốn mỹ nhân sư tôn của Diệp Trần.
Hiện tại chỉ là giở chút thủ đoạn để thực hiện lời nói ban đầu của hắn thôi.
Diễm Cơ nhìn về phía Cố Trường Ca, vẻ mặt hơi dịu lại, nói:
- Cố công tử quá khen, ban đầu may là có tụ thần đan của ngươi, nếu không chỉ dựa vào Diệp Trần thì không biết lúc nào thân thể của ta mới có thể tái tạo được, có khi đến lúc đó tàn hồn của ta đã sớm phân tán rồi…
Mặc dù lời của Cố Trường Ca có phần gây xích mích.
Nhưng nàng ta cũng không ghét bỏ.
Rốt cuộc, biểu hiện của Diệp Trần đã ngay trước mắt, bất kể Cố Trường Ca có nói thế nào thì cũng có vẻ ngay thẳng hơn.
Mà Diễm Cơ nói lời này ngay trước mặt Diệp Trần, càng khiến sắc mặt hắn ta xám ngoét, giận đến xanh người, tiếng nghiến răng kèn kẹt vang lên.
Vẻ mặt của Diễm Cơ lại rất lạnh nhạt, không ngó Diệp Trần lấy một lần.
Nàng ta quá thất vọng với tên đồ đệ này.
Duyên phận thầy trò đã đứt.
Diệp Trần thậm chí còn làm mất hết sĩ diện của nàng ta.
Nàng ta cần cố kỵ điều gì nữa đây? Mặc dù những lời này mang cảm xúc cá nhân nhưng đều là ý nghĩ thật lòng.
- Xem ra Diệp Trần có hiểu lầm rất lớn với người…
Cố Trường Ca tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa này.
Diễm Cơ nhìn hắn rồi lắc đầu nói:
- Hiểu lầm hay không giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Nghe vậy, Cố Trường Ca có vẻ thấy hối hận, dáng vẻ tự trách nói:
- Có vẻ như lời nói ban nãy của ta khiến Diệp Trần cho rằng là người đã tiết lộ hành tung của hắn ta.
Giả vờ làm người tốt ấy à, hắn cũng biết nhé, hơn nữa còn giả vờ không chút sơ hở. Lúc này, Cố Trường Ca chắc chắn sẽ không nói ra chân tướng.
Nếu không thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn vẫn đang đợi Diễm Cơ ‘sà vào lòng’ hắn trước mắt Diệp Trần đây.
Diễm Cơ sững sờ. Không biết sao vành mắt có hơi đỏ.
So với Diệp Trần không hiểu gì, lời này của Cố Trường Ca lại chạm đúng nỗi niềm tủi thân của nàng ta.
- Cố Trường Ca, tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, đừng giả làm người tốt nữa.
- Ngươi cấu kết với sư tôn cùng nhau mưu hại ta, đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi muốn ta giúp ngươi mở cánh cửa của tòa đại điện này ra chứ gì?
Diệp Trần không cho Cố Trường Ca được ba phần thể diện, vẻ mặt lạnh lùng đầy sát ý.
Vừa nói vừa thúc giục la bàn trong tay.
Thân nắm bí thược để mở ra nơi này, hắn ta cũng có thể khống chế không ít cơ quan và trận địa ở nơi này.
Cùng với thực lực hiện tại của hắn ta, đối mặt với một tên Cố Trường Ca Đại Năng cảnh đang bị trấn áp, hắn ta không phải không có cơ hội thắng.
À, xem ra cũng không đến nỗi là một kẻ ngốc.
Cố Trường Ca liếc mắt nhìn Diệp Trần không thèm để ý.
Hắn vẫn vừa nói vừa lộ vẻ mặt hơi đáng tiếc:
- Có một mỹ nhân sư tôn tốt như vậy, ngươi lại không biết quý trọng, hết lần này tới lần khác để người phải đau lòng.
- Ban đầu ta muốn thu nhận tiền bối mà người không đồng ý nên ta cảm thấy tính cách của nữ nhân này thật sự rất hiếm có.
- Vào lúc ngươi khó khăn nhất, người không bỏ rơi ngươi, người hãm lại ngươi làm gì chứ?
- Bây giờ lúc ngươi lấy được truyền thừa, phía sau có hậu thuẫn rồi thì lập tức bỏ rơi người.
- Về phần tung tích của ngươi, ngươi không nghĩ lại xem, không cảm thấy kỳ lạ việc ta nhiều lần thả cho ngươi đi ư?
- Diệp Trần à Diệp Trần, ngươi nói hiện tại bản thân có đáng chết hay không?
Cố Trường Ca vừa nói vừa nở nụ cười rất đáng nghiền ngẫm.
So với việc trực tiếp đánh chết Diệp Trần, chính ra hắn khá thích diễn biến kiểu này.
Cái gọi là giết người không động dao chính là như vậy đây.
Thật giả lẫn lộn, đến cả bản thân Diệp Trần không thể phân biệt nổi.
- Cố công tử, ngươi đừng nói nữa…
Vành mắt Diễm Cơ ửng đỏ, không ngờ Cố Trường Ca lại nói ra những lời này, hiểu rõ nàng ta đến vậy. Sự thất vọng, đau khổ trong lòng nàng ta nguôi đi phần nào, thậm chí còn rất cảm động.
Nếu ban đầu ở trong địa lao, nàng ta đồng ý đi theo Cố công tử.
Có phải hôm nay sẽ không đau lòng như vậy không?
Hiện tại có lẽ, cũng không muộn?
Nếu như Cố công tử không chê?
- Cố Trường Ca, ngươi không nên ngậm máu phun người, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, chuyện này rõ ràng là do ngươi ăn nói bậy bạ.
Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Trần có phần tái nhợt, không khỏi gào lên nhằm che giấu cảm xúc của hắn ta.
Lời này của Cố Trường Ca tuy đơn giản nhưng sao lại không có lý lẽ của hắn được.
Nó như một nhát đao đâm thẳng vào tim hắn ta!
Đặc biệt là câu nói bây giờ hắn ta đã có truyền thừa, có chỗ dựa, sư tôn chỉ là đám tàn hồn nên thật không có tác dụng đó.
Càng khiến đầu hắn ta ong ong!
Những lời này gần như là ý nghĩ thực sự trong lòng hắn ta, giữ sư tôn ở cạnh hắn ta cũng đơn thuần là chiếm làm của riêng thôi.
- Cố công tử, nếu ngài không chê, sau này Diễm Cơ nguyện đi theo ngài...
Đúng lúc này đây, Diễm Cơ chợt lên tiếng, câu nói đầu tiên vừa phát ra lại kiến đầu của Diệp Trần lần nữa quay mòng.
Gương mặt của hắn ta cũng tái xanh.
- Tiện nhân…
Miệng hắn ta gần như đã phun ra hai từ đó.
Phụt!
Nhưng chưa kịp nói hết lời, một tay của Cố Trường Ca đã đánh tới, phù văn ngưng tụ, hóa thành ma bàn màu vàng, khiến Diệp Trần phun ra một ngụm máu tươi.
Vẫn như trước không hề có chút sức phản kháng!
- Ồn ào quá đấy.
Cố Trường Ca hời hợt liếc mắt nhìn hắn ta, lúc này lại khôi phục thái độ cao cao tại thượng.
- Nếu Diễm Cơ tiền bối nguyện ý đi theo ta, vậy Cố mỗ đương nhiên cũng vô cùng hoan nghênh rồi.
Nhìn về phía Diễm Cơ, dáng vẻ của Cố Trường Ca lại như gió xuân cười nhẹ nói.
Đồng thời, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu hắn,
- Đinh, Diễm Cơ đã đến tay, điểm khí vận tăng bốn trăm, giá trị thiên mệnh tăng hai ngàn.
Vậy mà lại có thêm bốn trăm điểm khí vận, đúng là hời to rồi.
Cố Trường Ca thầm khen tất cả đúng là miễn bàn.
Nếu như hôm nay không có hành động ngu xuẩn của Diệp Trần, hắn muốn Diễm Cơ vào tay e là còn phải lại tốn thêm chút tâm tư và công sức.
Rốt cuộc, trước đó giữa Diệp Trần và Diễm Cơ vốn đã có rạn nứt, hắn mới có thể thừa cơ nhảy vào, thêm dầu vào lửa.
- Nếu Cố công tử đã không chê, sau này ngài cứ gọi ta là Diễm Cơ đi, tiền bối gì đó không hợp lắm.
Diễm Cơ thấy Cố Trường Ca đồng ý hào phóng như vậy khiến nàng ta không thể không cảm động.
Nàng ta vốn còn sợ Cố Trường Ca sẽ vì vậy không thích mình.
So sánh giữa tuổi tác của tộc bọn họ với nhân tộc, nàng ta chính ra cũng không được coi là quá lớn, tiền bối nghe có vẻ hơi kỳ.
- Được, vậy sau này ta sẽ gọi người là Diễm Cơ. Đây chính là chính ngươi nói đấy.
Cố Trường Ca cười thản nhiên, giống như một vị công tử hào hoa phong nhã.
Vừa nói.
Hắn vừa lấy ra ngọc bội mà bản thân đã chuẩn bị từ lâu. Ngọc bội trong suốt như pha lê, thần khí mạnh mẽ bao bọc xung quanh.
Hắn đã làm việc thì dĩ nhiên sẽ cố gắng không có chút sơ hở nào.
- Thần phẩm?
Diễm Cơ đương nhiên nhận ra nó, cảm thán một tiếng, trong lòng cũng có phần cảm động:
- Cố công tử thật là có lòng.
- Chiếc nhẫn đã vỡ thì sao có thể ở trong đó mãi được.
Cố Trường Ca cười thản nhiên. Thân là nam tử cao phú soái tại Thượng Giới, tiền bạc dĩ nhiên không thiếu.
Thần phẩm, nghe tên thôi cũng biết được tác dụng của nó là gì.
Còn về giá trị của nó thì đổi mấy món Thiên Thần pháp khí là không thành vấn đề.
- Đa tạ công tử.
Bóng người của Diễm Cơ hóa thành hư ảnh rời khỏi chiếc nhẫn, một làn khói đỏ chui vào trong Thần phẩm Dưỡng Hồn ngọc.
Sắc mặt của nàng có hơi đỏ.
Loại đãi ngộ bực này ngay cả người đi theo Diệp Trần nhiều năm cũng chưa từng được hưởng thụ qua.
Cố Trường Ca trở mặt quá nhanh khiến cho Diệp Trần nằm trên đất đang ho ra máu cực kỳ bực bội và tức giận.
Nhìn thấy cảnh này, nghe hai người bàng quan trò chuyện như không, hắn ta gần như hận đến phát điên, hắn ta cũng sắp điên thật rồi.
- Cố Trường Ca...
Lúc này, ánh mắt của Diệp Trần đỏ lên, dù có thế nào thì hắn ta cũng sẽ thúc giục bí thược trong tay, chuẩn bị liều mạng với Cố Trường Ca!