• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trung Châu đại địa cộng phân bát vực, Trung tâm Thiên vực đúng là nơi phồn thịnh nhất bên trong.

Tông môn san sát, đạo thống đông đảo.

Đạo Cực Thư Viện được xưng là thư viện thiên kiêu, trong này thiên tài đông đảo, quần anh hội tụ, toàn đến từ thế lực tông môn khắp nơi.

Không chút khách khí mà nói, thiếu niên thiếu nữ có thể gia nhập vào Đạo Cực Thư Viện tu hành, đều là hạng người có thiên phú dị bẩm, tương lai thành tựu sẽ không quá thấp.

Trung Châu có rất nhiều thánh địa, đế vương hoàng triều lúc còn trẻ, cũng đều từng tu hành tại Đạo Cực Thư Viện.

Có điều trong tĩnh thất cũng có ngoại lệ.

Nữ tử mặc áo choàng xám với đôi mắt đẹp có chút lạnh lùng, rất tức giận, khí tức toàn thân dâng trào, bộ dạng có phần thất vọng chán ghét.

Rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ cũng tỏ ra châm chọc, khinh thường, không hề có chút xem trọng đối với thiếu niên vẫn đang gục xuống bàn ngủ say khò khò kia.

"Tên phế vật này cũng có thể tiến Đạo Cực Thư Viện để tu hành, quả thực chính là làm mất mặt mũi của chúng ta."

"Đúng vậy, nếu không phải hắn ta tới từ Thượng cổ Lâm gia, tỷ tỷ mình lại là trưởng lão thư viện thì sao có thể cùng chúng ta ở trong một gian tĩnh thất tu hành."

"Lâm Thu Hàn trưởng lão cũng thật xui xẻo, lại có tên đệ đệ phiền phức như thế."

Rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ nhìn sang, đang thấp giọng nghị luận.

Đương nhiên chuyện mà họ đàm luận, chính là về tên thiếu niên kia.

Lâm Thiên.

Đây là một người rất nổi danh ở Đạo Cực Thư Viện.

Đồng thời cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ với nữ tử mặc áo bào tro.

Không chỉ có tư chất tu luyện rất kém cỏi, ngày thường còn không cố gắng chút nào, thường xuyên ngủ gật trong giờ học.

Có thể nói là một kẻ hoàn toàn thất bại trong tu hành.

Nhưng mà tỷ tỷ Lâm Thu Hàn của hắn ta lại là trưởng lão trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất của Đạo Cực Thư Viện, có rất nhiều người theo đuổi.

Ngay cả truyền nhân, thánh tử mỗi đại thánh địa, hoàng triều, đều đã từng theo đuổi nàng.

Tiền đồ rộng mở vô cùng.

So sánh giữa hai người, Lâm Thiên có thể nói là nổi tiếng khắp Đạo Cực Thư Viện này.

"Lâm Thiên. . ."

Thấy Lâm Thiên còn đang ngủ say khò khò, giọng của nữ tử áo bảo tro lại lớn hơn nữa, rất tức tối, bước nhanh xuống.

Lúc này, dường như động tĩnh có chút lớn đã đánh thức thiếu niên đó rồi.

"A, bổn vương không chịu á!. . ."

Hắn ta hét thảm một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, thần sắc có chút mê hoặc cùng mờ mịt, dường như còn đang ngủ mơ.

"Nơi này là?"

"Ngươi là ai?"

"Còn bổn vương? Ha ha ha, cười chết ta."

"Tên phế vật này rốt cuộc mơ thấy cái gì chứ?"

Bốn phía vang lên tiếng cười nhạo.

Sắc mặt Lâm Thu Hàn còn khó coi hơn, rất tức tối cùng phẫn nộ.

Được lắm, không chỉ ngủ trong giờ của nằng mà giờ còn giả vờ không nhận ra nàng sao?

Mặc dù mình là tỷ tỷ của hắn ta, nhưng cũng không thể khiến hắn ta thích làm gì thì làm được, nhất định phải dạy dỗ hắn ta thật tốt một chút.

"Thiên Thanh giới, Trung Châu đại địa, Trung tâm Thiên vực. . ."

"Hoá ra là như vậy."

Mà lúc này, Lâm Thiên lại giống như không nhìn thấy người trước mắt.

Hắn ta đang tự lẩm bẩm, hơi xúc động, rồi sau đó trong mắt rất nhanh đã dần dần khôi phục ánh sao.

Không ngờ rằng ta đường đường là Lục Thiên Thần Vương, thế nhưng lại có một ngày đoạt xá trọng sinh.

Không sai, hiện giờ Lâm Thiên, đã không phải là tên phế vật Lâm Thiên trước kia.

Hắn ta là Thần Vương của một triều đại, phong hào là Lục Thiên, tự xưng là tồn tại cường đại đến mức ngay cả ông trời cũng có thể giết.

Chỉ có điều trên con đường phi thăng đã gặp phải vết nứt không gian đáng sợ, còn chưa đến thượng giới trong truyền thuyết đã bất hạnh ngã xuống.

May mà trời cao có mắt.

Một sợi tàn hồn bất diệt, cuối cùng đoạt xá trọng sinh vào thể nội vị thiếu niên trước mắt này.

Chỉ có điều hiện giờ trong lòng Lâm Thiên có chút nghi hoặc.

Tại thế giới cũ của hắn ta, tu hành đến Thần Vương cảnh mới có thể phá không, phi thăng đến thượng giới thần bí.

Nhưng hiện giờ thân ở thế giới này, dường như chỉ yêu cầu tu hành đến Hư Thần cảnh là có thể phá khai phi thăng.

Nói như vậy, có trí nhớ ở kiếp trước, một lần nữa đứng trên đỉnh cao của thế giới này đối với hắn ta mà nói không phải là chuyện dễ dàng gì?

Nghĩ đến đây, Lâm Thiên không nhịn được lộ ra thần sắc tự tin mà bễ nghễ.

Bị đám người tộc nhân coi khinh, bị người trào phúng sống tạm bợ?

Chính mình đường đường là Lục Thiên Thần Vương, sớm hay muộn cũng sẽ khiến cho mấy kẻ đã xem thường mình trả giá.

Trong lòng thầm ái mộ tỷ tỷ, muốn chiếm làm của mình, cũng không có can đảm sao?

Yên tâm, có bổn vương ở đây, những chấp niệm này cũng không thành vấn đề.

Còn vấn đề về huyết thống, đối với người như hắn ta mà nói, căn bản không đáng giá để bận tâm.

"Lâm Thiên, đệ lại đang cười ngốc gì vậy? Tháng này mà đệ lại không thể đột phá Linh Hải cảnh thì sẽ bị đuổi ra khỏi Đạo Cực Thư Viện, đến lúc đó ngay cả gia tộc cũng không bảo vệ được đệ. . ."

Thấy Lâm Thiên còn đang xem nhẹ mình, Lâm Thu Hàn không khỏi nhíu mày, bất giác càng nặng lời hơn.

Lâm Thiên xuất thân là con của tiểu thiếp, mẫu thân là thị nữ, thiên phú lại không tốt, cảnh ngộ ở Lâm gia vô cùng thê thảm, cũng không được chào đón.

Nhưng nàng vốn thiện lương, ngày thường cũng rất chiếu cố đến hắn ta.

Nhưng Lâm Thiên lại không cảm kích, khiến cho nàng vô cùng thất vọng.

"Chỉ là một Linh Hải cảnh xoàng thôi, sao có thể làm khó ta chứ?"

"Không quá nửa ngày, ta tất có thể đột phá."

Lâm Thiên lãnh đạm nói xong, trong mắt ẩn lộ một tia khinh thường cùng bễ nghễ chúng sinh.

Lâm Thu Hàn không nhịn được lắc đầu, cảm thấy hắn ta thật sự hết thuốc chữa rồi.

Trong tĩnh thất lại ồ lên một tràng cười lớn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tên Lâm Thiên này đang chưa tỉnh ngủ, lại đi nói ra những lời trong mơ như vậy.

Nhưng Lâm Thiên lại rất bình thản, không hề tức giận.

Chính mình tốt xấu gì cũng là Thần Vương cảnh, sao có thể cùng đám thiếu niên, thiếu nữ này chấp nhặt?

Đợi mấy ngày nữa sẽ biết tay hắn ta.

. . .

Ầm ầm ầm!

Hư hhông động đãng, cuồng phong thổi quét.

Một chiếc phi thuyền trông cực kỳ xa hoa xoay tròn bay qua không trung.

Tỏa ra ánh sáng lung linh, thần hà dâng lên, nhanh chóng bay nhanh, đã đến địa bàn Trung Châu đại địa rồi.

Cố Trường Ca áo choàng phất phơ, tóc đen tung bay, đứng chắp tay, quan sát phía dưới.

Trong đầu bỗng nhiên vang lên gợi ý của hệ thống, khiến hắn hơi sửng sờ.

Sau khi giá trị khí vận của Diệp Trần nhanh chóng suy giảm, khí vận chi tử mới lại tới sao?

Xem ra lại có rau hẹ để cắt rồi.

"Không ngờ rằng có một ngày lão nô còn có thể trở lại Trung Châu đại địa, từ biệt đã hơn ba vạn năm, không biết gia tộc lúc trước lưu lại thế nào?"

Minh lão cung kính đứng phía sau Cố Trường Ca, lúc này nhìn thấy cảnh sông núi nước non xa lạ phía dưới, không khỏi xuýt xoa.

Ba vạn năm thời gian, biển cả hoá nương dâu, cổ thành hóa đống đổ nát rồi.

Ông ta cũng không khỏi có chút lo lắng khi trở lại cố hương.

Hậu nhân lúc trước? Còn ở đây không?

"Minh lão tiền bối là từ Trung Châu phi thăng thượng giới sao?"

Tô Thanh Ca có chút kinh ngạc.

Nàng lần đầu tiên biết loại chuyện này, còn tưởng là Minh lão cùng Cố Trường Ca giống nhau, là người sinh ra và lớn lên ở thượng giới.

"Đúng vậy, trước khi phi thăng, lão nô từng sáng lập ra Lâm gia. . ."

Minh lão cười nói.

Chỉ có rất ít người biết, ông ta mang họ Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK