• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97: Kế hoạch của Nguyệt Minh Không

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Lưu Ly có chút ửng đỏ, hừ nhẹ một tiếng:

- Ca ca, huynh đừng nói lung tung, làm sao ta có thể nhớ mãi không quên hắn ta được, chỉ là rất tò mò mà thôi, dù sao hắn ta cũng là chí tôn trẻ tuổi giống như ca ca mà.

- Hiện giờ nghe nói hắn ta dễ dàng nghiền ép hoàng tử của Đại Sở tiên triều, đã đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ, thực lực cực kỳ khủng bố, trong thế hệ trẻ khó tìm được địch thủ. Vì vậy, ta nhịn không được muốn hỏi ca ca thử thôi. 

Tuy lời này của nàng ta nghe có vẻ giống như giải thích nhưng sao Diệp Lang Thiên có thể nghe không ra ý tứ khác của nàng ta.

Là đang hỏi mình thấy Cố Trường Ca như thế nào?

Tất nhiên chút tâm tư này không thể giấu được hắn ta.

Hắn ta nhìn vẻ mặt có chút chờ đợi của Diệp Lưu Ly, lắc đầu.

Kỳ thật hắn ta cũng không rõ lắm, ở Hạ Giới, làm thế nào mà nàng ta lại sản sinh cảm xúc sâu như vậy với Cố Trường Ca.

Hắn ta đã nghe Tuyết di nói một số chi tiết trong đó, Diệp Lưu Ly có đắc tội một số chỗ, nhưng rõ ràng Cố Trường Ca không làm khó nàng ta, chỉ khiến nàng ta xin lỗi mà thôi.

Nhưng mà, cũng bởi vì như vậy mà khiến Diệp Lưu Ly nhớ mãi không quên hắn?

Lập tức, Diệp Lang Thiên trầm ngâm một hồi, mở miệng nói:

- Ta biết không ít tin tức liên quan tới Cố Trường Ca, quả thật người này là đại địch của ta, thế nhân đều gọi ta là Cổ Đế chuyển thế, nhưng lại bảo hắn ta mang tư chất Chân Tiên. Cổ Đế, Chân Tiên, điều này kỳ thật đã nói rõ không ít…

Cổ Đế, khai cương khuếch nghiệp, gánh vác thiên mệnh, lập nên đại giáo tối cao. Nhưng chỉ có Chân Tiên, mới có thể xưng là bất hủ, hiệu trường sinh.

Tuy nghe có vẻ gần như nhau, nhưng thực ra cách biệt rất nhiều.

Về điểm này, trong lòng Diệp Lang Thiên biết rõ.

Hiện giờ, Cố Trường Ca đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ.

Nhưng hắn ta cũng vừa mới đột phá Phong Vương cảnh, chênh lệch bây giờ cũng không phải chút ít.

Nghe Diệp Lang Thiên đánh giá Cố Trường Ca như thế, trong lòng Diệp Lưu Ly không khỏi chấn động, ngay cả ca ca cũng nói như vậy, xem ra Cố Trường Ca thật sự khủng bố!

Nghĩ tới đây, trong đầu nàng ta bất giác hiện lên một bậc cổ lão thần chi quái dị, uy nghiêm mà cổ quái, khiến nàng ta không khỏi càng thêm sợ hãi Cố Trường Ca.

Diệp Lang Thiên không chú ý tới điểm khác thường này của Diệp Lưu Ly.

Hắn ta lắc đầu, nghĩ về sau sẽ cùng Cố Trường Ca đọ sức một phen, đều là chí tôn trẻ tuổi, dĩ nhiên nỗi lòng tranh phong này vẫn có, cũng sẽ không sợ hãi cái gì.

- Thiếu chủ, thiếu niên ngoại hệ tên là Diệp Lăng kia lại tới, khoe danh muốn khiêu chiến với ngài, hiện giờ đã có rất nhiều người tụ tập bên sân diễn võ.

Lúc này, bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến tiếng bẩm báo của hạ nhân.

Điều này làm cho Diệp Lang Thiên đang nói chuyện với Diệp Lưu Ly trong điện không khỏi nhướng mày.

- Diệp Lăng, người này là ai vậy? Một tộc nhân khác họ, lại dám khiêu chiến ca ca? 

Diệp Lưu Ly nghe vậy thì bị kinh hãi.

Là truyền nhân của tiên tộc cổ xưa, tuy Diệp Lang Thiên còn chưa xuất thế, nhưng không cần nói nhiều về thực lực khủng bố của hắn ta, lại có người dám khiêu chiến hắn ta?

Đây là không biết sống chết, hay là tự chuốc lấy khổ sở?

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Lang Thiên cũng có chút tức giận, giải thích:

- Khoảng thời gian trước, Diệp Lăng là đệ nhất trong cuộc thi giữa các tộc nhân bàng hệ gia tộc, gia tộc chấp nhận ba điều kiện của hắn, một trong số đó chính là muốn khiêu chiến ta, muốn đánh bại ta, để đòi lại công đạo năm xưa ta lỡ tay đả thương phụ thân của hắn.

- Chuyện này, không phải ca ca đã cho bọn họ một khoản bồi thường lớn rồi sao? Ta nhớ rõ lúc ấy bọn họ còn tiếp nhận...

Diệp Lưu Ly nghe xong giải thích, hơi ngây ngẩn cả người.

Sau khi tiếp nhận bồi thường, bây giờ còn muốn đòi lại công đạo, chẳng trách ngay cả người có tính tình như ca ca cũng cảm thấy tức giận.

- Bây giờ hắn ta còn mượn chuyện này để phát huy, nói cái gì chủ hệ xem thường bàng hệ, dẫn đến một trận xôn xao, khiến mấy vị tộc lão trách mắng ta một trận.

Diệp Lang Thiên nói xong, vẻ mặt rất tức giận.

Cho dù hắn ta thân là thiếu chủ cũng cảm giác rất khó xử lý với thái độ lưu manh này của đối phương, hơn nữa trong khiêu chiến, còn phải bận tâm đến thể diện bàng hệ, áp chế tu vi.

Hắn ta suy nghĩ trò đòi lại công đạo này là giả, mượn cơ hội gây sự mới là thật.

Diệp Lang Thiên nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi về phía sân diễn võ.

Diệp Lưu Ly cũng đi theo phía sau, chuẩn bị xem thử trận chiến gọi là tỷ thí đòi lại công đạo này.

......

Đồng thời, Vĩnh Trú Thiên, nơi Vô Song tiên triều cư trú.

Tiên Thành.

Trong một đại điện cổ kính, tráng lệ.

Nhật nguyệt treo cao, càn khôn trấn địa.

Nguyệt Minh Không một thân Đại Đế bào chễm chệ trên đế vị, mắt phượng híp lại, mang theo đế uy nồng đậm, một đám đại thần phía dưới nơm nớp lo sợ, bẩm báo chuyện gần đây.

- Chuyện trong ngoài tiên triều đã yên ổn. Từ nay không còn vấn đề gì nữa.

Nghe xong lời kết, Nguyệt Minh Không gật đầu, cuối cùng lộ ra vẻ hài lòng.

- Thoái nghị.

Sau đó, nàng ta vung tay lên, một đám đại thần lần lượt lui ra.

Trong cung điện, lập tức chỉ còn lại vài tâm phúc.

Nguyệt Minh Không nhanh chóng cho tất cả lui đi.

Nàng ta xoa mi tâm, sắc mặt hơi mệt mỏi, nhớ lại những chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

Dù sao cũng phải chuẩn bị trước, người tiên tri tiên giác như nàng ta còn cảm thấy khó khăn như thế, nếu như không rõ ràng những chuyện này, chỉ sợ nàng ta sẽ khó bước tiếp hơn.

Cố Trường Ca thật sự quá đáng sợ!

- Dựa theo thời gian, Tuyệt Âm Thiên cũng sắp đến rồi, nội vực sắp động loạn, dù sao cũng là mấy phương vũ trụ cổ xưa hiển hóa… Việc này sẽ trở thành ưu tiên hàng đầu của các tộc các đạo thống sau này.

- Đại giáo các phương cũng sắp hợp lực thành lập thư viện Chân Tiên, tuyển đệ tử ưu tú nhất của các thế lực, để tạo Chân Tiên....

- Tiên Lộ của Đạo Thiên Tiên Cung cũng nên xuất hiện tung tích rồi, phu quân tốt của ta bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung mưu đồ lâu như vậy, hẳn là cũng là vì việc này, năm xưa ta lại không hề phát giác.

- Bây giờ thoạt nghĩ mới hiểu được đây có lẽ mới là bí mật lớn nhất mà hắn bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung.

- Năm đó Tiên Linh xuất thế, các tộc tranh đoạt, thậm chí kinh động đến chí tôn ra tay. Nhưng kết quả cũng không có ai cướp được, Tiên Linh biến mất từ đây...

- Hiện giờ xem ra, chắc chắn Tiên Linh đã bị Cố Trường Ca âm thầm cướp đi, ăn cướp ngay dưới mí mắt của các tồn tại khủng bố, ha ha, không hổ là phu quân tốt của ta.

Nguyệt Minh Không cười tự giễu, sau đó vẻ mặt dần ngưng trọng.

- Hắn ta thân mang ma công cấm kỵ, tu vi thật sự tuyệt đối không chỉ đơn giản như bề ngoài, đơn giản như thế, chuyến đi tới Cố Gia là ta đã hấp tấp rồi, khi đó nếu hắn muốn giết ta, xác suất sống của ta không lớn.

- Sau này phải chuẩn bị vẹn toàn một chút mới được.

Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không nặng nề thở dài.

Chuyến đi tới Cố gia, nàng ta không chiếm được tiện nghi gì.

Nhưng cũng phát hiện ra hành động của Cố Trường Ca không giống như những gì nàng ta đã trải qua ở kiếp trước.

Điều này khiến nàng ta rối bời, nhưng hơn hết là bất an.

Nàng ta biết Cố Trường Ca mang ma tính trời sinh, sau đó không lâu, e là cả thiên hạ đều sẽ biết chuyện này, đoạt đại đạo chi cốt của biểu muội, cấy ghép vào người để che đậy ma tính.

Đương nhiên kỳ thật chuyện này cũng không ảnh hưởng mấy tới Cố Trường Ca, cùng lắm là gánh không ít bêu danh mà thôi.

Tư thái Chân Tiên, ma tính trời sinh... Chuyện này quả thực chấn kinh tứ phương.

Có điều nàng ta cũng không rõ ma tính của Cố Trường Ca đến từ đâu, cá nhân nàng ta suy đoán có liên quan đến ma công cấm kỵ.

- Nghĩ lại, Tiên Nhi muội muội thiện lương như thế, chỉ là một người đáng thương. Kiếp trước không chỉ bị Cố Trường Ca đoạt cốt, về sau có lẽ bị hắn thôn phệ bản nguyên tu vi, cho nên mới mai danh ẩn tích. Lúc trước ta còn ngốc nghếch cho rằng muội ấy buông cừu hận xuống, đi quy ẩn.

Kiếp này ta phải bảo vệ muội ấy thật tốt mới được.

Nguyệt Minh Không nghĩ đến những điều này, cảm thấy gánh nặng trên vai lại nặng hơn không ít.

Người khác không rõ nhưng nàng ta lại rất rõ ràng.

Phía sau Cố Trường Ca có một vị sư tôn vô cùng thần bí, kiếp trước vẻn vẹn chỉ xuất thủ một lần.

Chính là lần ra tay kia, thay Cố Trường Ca giải quyết chuyện hắn sắp bại lộ ma công.

Nguyệt Minh Không suy đoán, vị sư tôn thần bí kia của Cố Trường Ca chắc chắn có liên quan đến ma công cấm kỵ của Cố Trường Ca, chỉ ra tay khi ma công cấm kỵ của Cố Trường Ca bại lộ.

Bằng không vì sao không dám quang minh chính đại lộ diện?

Chuyện ma công cấm kỵ là chuyện trọng đại, mạnh như sự tôn thần bí của Cố Trường Ca cũng chỉ dám ẩn trong bóng tối.

Có thể thấy được sau khi bại lộ sẽ là cục diện gì.

Thực ra trong lòng Nguyệt Minh Không cũng không muốn Cố Trường Ca có một ngày như thế, người lạ quay lưng, người thân xa rời, cả thế giới rộng lớn đối địch với ngươi.

- Lẽ nào những gì ta đang làm không phải đang bảo vệ hắn ta sao?

Nguyệt Minh Không nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng ta quyết định phải tới Đạo Thiên Tiên Cung một chuyến, ngoài chuyện liên quan đến Tiên Lộ hiển hóa, đương nhiên còn có chuyện Cố Tiên Nhi.

Là chị dâu, nàng ta không thể thấy Cố Tiên Nhi chìm sâu vào nguy cơ mà không biết.

- Đúng rồi, khoảng thời gian này, hẳn là truyền nhân của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn cũng sắp xuất thế, hình như gọi Diệp Lăng tới? Trong tay hắn ta có một tấm Luân Hồi Cổ Phù, ẩn chứa lực luân hồi, ta nhất định phải nghĩ cách lấy được sức mạnh này. 

Mắt phượng Nguyệt Minh Không híp lại, nhớ tới một chuyện quan trọng khác.

Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, đó là một sự tồn tại cực kỳ cổ xưa, tu vi thông thiên triệt địa.

Nghe nói nắm trong tay sáu đạo lực luân hồi, trời đất khó chôn, năm tháng khó vùi.

Đúng lúc nàng ta có thể thừa dịp truyền nhân Luân Hồi Cổ Thiên Tôn còn nhỏ yếu, cướp đoạt Luân Hồi Cổ Phù trong tay hắn ta.

Sau khi nghĩ thông suốt những thứ này, Nguyệt Minh Không cũng bắt đầu bố trí.

......

Nội vực, Vô Lượng Thiên, trong Đạo Thiên Tiên Cung.

Trên ngọn núi, mây mù lượn lờ, một vị lão giả áo bào trắng tiên phong đạo cốt đang câu cá.

- Đại trưởng lão nhàn nhã như thế, ngược lại làm vãn bối bội phục sâu sắc.

Kèm theo một trận cười khẽ, một nam tử bạch y trẻ tuổi tùy tiện tìm một cái ghế đá ngồi xuống, vẻ mặt tự nhiên tùy ý, giống như ở nhà vậy.

- Cố Trường Ca, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi, giữa ta và ngươi, cần gì phải quanh co lòng vòng.

Đại trưởng lão không thèm ngó, vẫn đang nhìn cần câu của mình, chằm chằm vào vùng vân hải bên dưới.

Ông ta không có thái độ tốt gì với việc Cố Trường Ca tới đây.

Cố Trường Ca cũng hoàn toàn không để ý chuyện này.

Nghe vậy cười cười nói:

- Cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn cảm tạ đại trưởng lão giúp ta dạy dỗ muội muội.

Cố Tiên Nhi mặt không biểu cảm đứng ở phía sau hắn, nghe vậy lập tức siết chặt ngọc kiếm trong tay, hận không thể xuyên tim hắn từ phía sau.

Trên ngọn núi mà đại trưởng lão trú ngụ, ngày thường cũng chỉ có vài người có thể tới đây.

Lúc trước Cố Trường Ca cũng chỉ là tới một lần mà thôi, cũng chính là lần bái nhập sơn môn, phá vỡ kỷ lục một trăm ngàn năm của Đạo Thiên Lộ, kinh động tất cả mọi người.

Rất nhiều người cho rằng đại trưởng lão sẽ nhận hắn làm đồ đệ.

Nhưng không ngờ đại trưởng lão chỉ dẫn hắn về núi, sau khi nói đôi lời thì bảo hắn rời đi, không hề đề cập đến chuyện thu nhận đồ đệ. 

Tất nhiên Cố Trường Ca nhớ rất rõ chuyện này.

Lúc ấy, câu đầu tiên của đại trưởng lão đã nói hắn có động cơ bất chính, ma tính ăn sâu bén rễ, khó kham trọng trách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK