Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc anh đi qua, mỗi một nhân viên đều cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ, không phải là cảm giác áp bách, mà là cảm giác khiến người ta hoảng hốt, không giấu được bí mật.

Đi được một nửa, Lý Dục Thần đột nhiên "A" một tiếng. Ly cà phê trong tay rơi xuống đất, thân thể lung lay.

Lâm Mộng Đình vô cùng sợ hãi, lao người qua đó, đỡ lấy Lý Dục Thần, dìu anh quay trở về ghế sô pha ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Dục Thần, anh sao rồi?"

Lý Dục Thần nhắm chặt hai mắt, bờ môi tím tái, sắc mặt xanh đen, vô cùng đau đớn.

"Cà phê có độc!", Lâm Mộng Đình quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Trịnh.

Tiểu Trịnh nhìn Lý Dục Thần nằm nhoài trên ghế sô pha, trên mặt lóe lên vẻ đắc ý: "Còn tưởng rằng lợi hại thế nào, cũng chỉ có thế thôi!"

"Tiểu Trịnh, là cô?", khuôn mặt Sở Dao tràn ngập vẻ không dám tin: "Vì sao chứ? Tại sao cô lại làm như thế? Tổng giám đốc Đới đối xử với cô tốt như vậy, thế mà cô lại hại cô ấy! Sở Triết cho cô bao nhiêu lợi ích?”

"Chủ tịch Sở, cô hiểu lầm rồi!", Tiểu Trịnh hơi áy náy nói: "Tôi không phải người của Sở Triết, tổng giám đốc Đới cũng không phải do tôi hãm hại, chỉ là trùng hợp mà thôi. Thù của tổng giám đốc Đới, tôi sẽ báo cho cô ấy. Ngô Đại Minh đã chết rồi, kế tiếp là Sở Triết".

"Cái gì?", Sở Dao giật nảy mình: "Ngô Đại Minh là do cô giết?"

"Xem như thế đi", Tiểu Trịnh đáp: "Tôi chỉ là mượn cây đao trong tay đám thuộc hạ ngu xuẩn của Phiền Đại Thiếu mà thôi".

Sở Dao giận dữ: "Cô rất đắc ý hả! Trả thù! Ai cần cô trả thù chứ! Cô có biết hai ngày này Đới Đình chịu bao nhiêu khổ sở tại câu lạc bộ, bị người ta tra tấn thành dạng gì không? Cô giết Ngô Đại Minh, giết Sở Triết thì có thể làm gì?"

Thân thể Tiểu Trịnh khẽ run lên, có điều, đôi mắt nhanh chóng trở nên cứng rắn, ánh mắt tràn đầy sát khí như đao.

"Vậy tại sao cô muốn giết cậu Lý? Anh ấy và cô có thù gì?", Sở Dao hỏi.

"Anh ấy và tôi không có thù oán, tôi chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ mà thôi”, Tiểu Trịnh chậm rãi đi về phía ghế sô pha, dường như muốn xác nhận xem Lý Dục Thần chết chưa.

"Ai giao nhiệm vụ cho cô?", Lý Dục Thần ngồi dậy khỏi ghế sô pha, vẻ xanh đen trên mặt nhanh chóng rút đi, bờ môi cũng khôi phục màu máu.

Tiểu Trịnh rõ ràng không ngờ tới, thân thể đột nhiên dừng lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng cô ta chỉ khẽ sửng sốt trong phút chốc, nhanh chóng phản ứng lại. Thân hình lóe lên, cô ta muốn dùng Tiềm Hành Thuật của Mặc gia bỏ chạy.

Sở Dao trông thấy không gian hình như lóe lên một cái, Tiểu Trịnh đột nhiên biến mất, chỉ còn một chiếc áo khoác rơi xuống từ chỗ cô ta vừa đứng.

Nhưng đúng lúc này, Lý Dục Thần đột nhiên đưa tay tóm lấy không khí trước mặt.

Một tiếng kêu nhỏ vang lên, Tiểu Trịnh bị lôi ra từ trong hư không, cổ tay bị Lý Dục Thần tóm chặt.

Chiếc áo khoác kia còn chưa kịp rơi xuống đất, lúc này trên người Tiểu Trịnh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nửa xuyên thấu, bao vây lấy dáng người đầy đặn của cô ta.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng kéo một cái, Tiểu Trịnh lảo đảo nghiêng về phía trước. Cô ta bỗng nhiên nhếch miệng mỉm cười, khóe mắt đuôi lông mày nhiều chút vẻ quyến rũ, nhào vào trong ngực Lý Dục Thần.

Anh dời bước sang bên cạnh, tay khẽ vỗ, ném Tiểu Trịnh vào trên ghế sô pha. Lúc này trên tay anh nhiều thêm một chiếc nhẫn, đỉnh chiếc nhẫn là một cái gai dài.

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trong tay, thở dài: "Đồ vật của Mặc gia quả nhiên làm được thật tinh xảo'.

Tiểu Trịnh tựa vào ghế sô pha, biết phản kháng không có tác dụng, nhìn hằm hằm Lý Dục Thần.

"Anh đã trúng độc Thất Tuyệt Tán Cát Môn, làm thế nào mà anh lại không có chuyện gì?"

Lý Dục Thần cười nói: "Nếu chút độc này có thể hạ độc được tôi, tôi sớm đã chết không biết bao nhiêu lần".

"Anh đã biết trước là tôi?"

"Chỉ đoán được thôi. Lần trước tôi gặp cô, tôi đã biết cô song tu võ đạo, cảnh giới còn không thấp. Nhưng giữa thế gian, những người chọn ẩn náu tại nơi thành thị không phải số ít. Cô không chủ động tấn công, tôi cũng không thể khẳng định cô chính là thích khách".

"Hừ, đã bị anh phát hiện, giết tôi đi”, trong mắt Tiểu Trịnh hiện lên vẻ quyết tuyệt, có vẻ không quá xem trọng sống chết.

"Muốn giết cô thì lần trước cô giả mạo Chu Thiệu Nghĩa đã bị tôi giết rồi", Lý Dục Thần nói.

Tiểu Trịnh dường như khá bất ngờ: "Anh cố ý thả tôi đi? Vì sao chứ?”

"Tôi và Mặc gia có duyên. Sư phụ tôi từng nói, nếu gặp phải người Mặc gia, cần phải quan tâm một chút. Nhưng chuyện có thể xảy ra lần một lần hai, lại không thể liên tục đến lần thứ tư. Hai lần trước cô giết tôi, tôi đều thả cô, đây là lần thứ ba".

"Anh muốn thế nào?"

"Tôi biết quy củ của nghề này của cô, cũng biết khí tiết của đệ tử Mặc gia. Nếu hiện tại tôi hỏi cô, cô nhất định sẽ không nói cho tôi ai sai khiến cô đến giết tôi”.

"Hừ, biết là tốt”.

"Cho nên, tôi định sẽ thả cô thêm một lần nữa".

"Anh nói cái gì?", Tiểu Trịnh không tin nổi nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần lặp lại: "Tôi thả cô đi. Cô có hai lựa chọn, một là rời xa thủ đô, sau này không thể xuất hiện trước mặt tôi nữa, chuyện lúc trước tôi xem như chưa từng xảy ra. Thứ hai, tiếp tục tới ám sát tôi. Có điều cô chỉ có một cơ hội cuối cùng, tốt nhất hãy chuẩn bị đầy đủ chút".

"Nếu cô chọn hai, tôi muốn đánh cược với cô. Trong vòng ba ngày, nếu cô vẫn không giết được tôi thì phải nghe theo tôi. Từ nay về sau, tôi bảo cô làm gì, cô đi

làm cái đó. Đương nhiên, nếu cô không dám thì cứ chọn một đi".

Tiểu Trịnh tựa trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, áo sơ mi trắng bao vây lấy lồng ngực đầy đặn đang kịch liệt phập phồng.

Hồi lâu sau, cô ta hạ quyết tâm, đứng lên nói.

"Được, trong vòng ba ngày, tôi vẫn không giết được anh, tôi chính là người của anh, bảo tôi làm cái gì cũng được".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK