Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn tưởng rằng ông ta bởi vì giúp mẹ chữa bệnh mới bị liên lụy, thì ra ông ta đã dự liệu trước được hậu quả, chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cái chết.

Vừa nãy Bạch Kính Đình còn không hiểu tại sao với tính cách của bố mình lại còn sợ hãi mà từ chối cứu người? Không hiểu tại sao bố lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý chỉ vì chuyện đó.

Cho đến khi nghe Lý Dục Thần nói đến kết cục của Hồ Vân Thiên, cuối cùng ông †a cũng hiểu được nỗi khổ tâm của bố. Bố của ông ta hy sinh danh tiết của mình để bảo vệ nhà họ Bạch.

Có thể tưởng tượng ra được, nếu hồi xưa bố không từ chối, vậy thì cuối cùng người bị vứt xác xuống giếng không phải Hồ Vân Thiên, mà là Bạch Cảnh Thiên. Và cả nhà họ Bạch khả năng cao cũng sẽ bị liên lụy.

Thảo nào sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, bố ông ta cứ hậm hực mãi, rồi ngã bệnh, không khỏe lên nổi. Bởi vì Bạch Cảnh Thiên cảm thấy hổ thẹn, thẹn với giáo huấn của các bậc thánh nhân đi trước, thẹn với lương tri người thầy thuốc.

Bạch Kính Đình thở dài, ông ta khom lưng hành lễ với Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, trước kia bố tôi cũng bất đắc dĩ, mọi việc ông ấy làm đều vì nhà họ Bạch, vì đám con cháu bất hiếu bọn tôi. Tôi xin lỗi cậu vì sự bất kính khi nãy, đồng thời thay mặt bố tôi và nhà họ Bạch xin lỗi nhà họ Lý”.

Sự thẳng thắn và độ lượng của Bạch Kính Đình gây thiện cảm cho Lý Dục Thần.

Ban đầu, người nhà họ Bạch tạo ấn tượng xấu cho anh. Từ khi bước vào cửa Bách Thảo Đường, từ đầu đến cuối anh chỉ cảm thấy bọn họ ngạo mạn và ngang ngược, cho đến khi Bạch Kính Đình xuất hiện.

Anh lập tức đỡ Bạch Kính Đình dậy, nói: “Bạch gia chủ không cần như vậy, những việc này đều là chuyện cũ năm xưa rồi, nói ra rõ ràng là được. Bố ông không làm sai gì cả, các ông cũng không sai, không cần xin lỗi”.

Bạch Quân Đường ở bên cạnh cười ha ha: “Đúng đấy, đúng đấy, nói rõ ràng là được rồi, hai nhà Bạch - Lý vốn quen biết nhiều đời, bây giờ nối lại tình xưa, vụ đánh cuộc vừa rồi coi như vui đùa, xí xóa đi. Hahahaha...”

Lý Dục Thần khẽ nhíu mày.

Anh không đến mức thèm khát số cổ phần ấy của Bách Thảo Đường, nhưng đánh cuộc là đánh cuộc, tình nghĩa là tình nghĩa, đây là hai việc khác nhau.

Huống hồ, từ lúc Bạch Cảnh Thiên từ chối chữa bệnh cho mẹ anh, quan hệ giữa hai nhà Bạch - Lý đã chấm dứt rồi. Lý Dục Thần không có tình cảm thắm thiết với những người nhà họ Bạch này.

Ngoại trừ Bạch Kính Đình, những người khác của nhà họ Bạch đều quá kiêu căng, 20% cổ phần có thể làm bọn họ bớt kiêu ngạo lại.

Lý Dục Thần không nói gì, mà nhìn Bạch Kính Đình.

Nếu Bạch Kính Đình cũng có ý đó thì anh sẽ rời đi ngay, dù nhà họ Bạch có đưa cho anh nhiều cổ phần hơn anh cũng không cần. Nhưng muốn nối lại quan hệ hai nhà Bạch - Lý thì khỏi phải nhắc đến nữa.

Đợi khi nào tập đoàn Kinh Lý chính thức tiến vào thủ đô, thứ anh muốn không phải là 20% cổ phần nữa, mà anh muốn bảng hiệu Bách Thảo Đường đổi sang họ Lý.

Cho dù nhà họ Lý không cần thì để báo đáp ơn huệ của Hồ Vân Thiên khi xưa, anh có thể đưa Bách Thảo Đường cho nhà họ Hồ, để Y Tông Nam - Bắc hợp nhất làm một.

Ánh mắt lạnh lùng của Lý Dục Thần bỗng khiến Bạch Kính Đình thấy lạnh gáy.

Ông ta nghiêm mặt, nói: “Chú năm, đây không phải trò đùa, dù nhiều tiền đến mấy cũng không mua được danh dự của nhà họ Bạch, 20% cổ phần là thứ mà cậu Lý nên có được. Sau này hai nhà Lý - Bạch nối lại quan hệ thì sẽ đi sâu hợp tác nhiều hơn. Cháu tin cậu Lý nhất định có thể khôi phục nhà họ Lý tại hiện vinh quang ngày xưa.

Ông chủ Hầu nghe thế thì thầm gật đầu, đừng thấy Bạch Kính Đình tỏ ra hàm hậu, thành thật mà lầm, thật ra ông ta nhìn thấu mọi việc, thảo nào có thể làm gia chủ nhà họ Bạch.

So ra, Bạch ngũ gia tuy có bối phận cao, cũng khá nổi danh ở thủ đô, nhưng sự độ lượng và tầm nhìn lại hạn hẹp.

Nghĩ vậy, ông chủ Hầu không coi Bạch ngũ gia có địa vị cực cao trong giới ra gì, ông ta còn nhủ thầm: Ông năm nhà họ Bạch cũng chỉ đến thế mà thôi!

Nhưng ông ta ngẫm lại, bỗng nhiên sợ hãi đến mức ứa mồ hôi lạnh. Ông ta không biết tại sao mình lại có ý nghĩ như thế, trước kia trong số những người ông ta quen biết ở thủ đô, có ai mà không khen Bạch ngũ gia?

Bạch Quân Đường bĩu môi, không tán đồng cách nói của Bạch Kính Đình, ông ta vẫn cho rằng cháu trai mình quá thành thật. Nhưng Bạch Kính Đình là gia chủ, gia chủ đã lên tiếng thì ông ta cũng không tiện nói gì.

“Kính Đình, vừa rồi cháu nói tiền đặt cược là 20% cổ phần từ chỗ cháu, nhưng không được chia đều từ cổ phần của mọi người ra đâu đấy!", Bạch Quân Đường nhắc.

Bạch Phương Hưng mãi không nói gì, đến bây giờ mới bực tức hừ một tiếng, nói: “Chú năm, chú nói gì thế? Đầu là người một nhà với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hà tất phân chia rạch ròi?”

Bạch Quân Đường hơi sợ Bạch Phương Hưng, ông ta nói: “Nghe anh nói kìa, anh ba, em cũng chỉ suy nghĩ cho anh em khác trong nhà! Anh tu hành ở Bạch Vân Quan, không biết chăm sóc người nhà mệt thế nào, sống khổ ra sao, mọi người chỉ có thể chia nhau chút lợi nhuận ấy mà sống thôi. Không giống Kính Đình, nó là gia chủ, lại là danh y hàng đầu thủ đô, không chết đói được”.

Bạch Quân Đường nói một cách uyển chuyển, còn nhắc đến Bạch Vân Quan, làm cho Bạch Phương Hưng không nói được gì nữa.

Bạch Phương Hưng vốn đã khó chịu trong người, bởi vì hôm nay thua mất cổ phần, ông ta phải chịu hơn một nửa trách nhiệm, nhưng ông ta xuất gia, không có cổ phần ở nhà họ Bạch, cũng không thể lấy sản nghiệp của Bạch Vân Quan ra dùng, chỉ có thể lo lắng suông.

Bạch Kính Đình cười nói: “Chú ba, chú năm, các chủ không cần nói nữa, 20% cổ phần để đặt cược vốn là dùng của cháu, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến những người khác trong nhà. Được rồi, việc này đến đây thôi, không ai được nhắc lại nữa”.

Lúc này, sự uy nghiêm của một vị gia chủ trên người ông ta mới được thể hiện rõ ràng, ông ta nói một câu đã khiến nhà họ Bạch im miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK