Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn giết ra một đường máu, xem ra là không làm được.

“Lão Vương, ông còn sức lực không?”, sư phụ Vinh vừa đánh vừa hỏi.

Ông chủ Vương thở hổn hển, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như phật Di Lặc, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không ngã xuống trước ông đâu”.

Sư phụ Vinh cười ha ha: “Lão Vương, chúng ta đã đấu khẩu nửa đời người, không ngờ còn sẽ chết cùng nhaul”

Ông chủ Vương đập một chưởng đánh bay một tên ăn xin trước mặt, nói: “Sau hôm nay, cũng không ăn được ăn món của Vinh khoái đao rồi, tiếc quá!”

“Việc này có gì đáng tiếc, ngược lại là A Mai, bị chúng ta làm lỡ dở. Sớm biết hôm nay sẽ chết, tôi đã không tranh với ông, nếu không phải tôi, A Mai sớm đã gả cho ông rồi, nói không chừng con cái cũng lớn rồi”.

Một bóng gậy quét đến, sư phụ Vinh vụt sang một bên, lưỡi dao trong tay thuận theo cây gậy rạch lên trên, một làn máu tươi tràn ra, cổ họng của người đó bị rạch một đường.

Ông chủ Vương nở nụ cười khổ sở: “Haiz, hai chúng †a kẻ tám lạng người nửa cân, không ai nói lại được ai, chỉ làm khổ A Mai”.

“Hai người đang nói linh tỉnh gì thế hả! Chẳng phải chỉ là chết thôi sao?”, chị Mai mắng một câu, trong lòng lại ngọt ngào: “Tuy không gả cho các ông, nhưng đời này có thể chết cùng các ông, cũng coi như rất đáng!”

Nghe thấy lời của chị Mai, sư phụ Vinh và ông chủ Vương cảm thấy lại có sức lực hẳn lên.

Ông chủ Vương nói: “A Mai nói đúng, sống không thể cùng giường, chết phải cùng huyệt, cả đời này của lão Vương tôi rất đáng!”

Sư phụ Vinh mắng nói: “Vương lão ngũ nhà ông, không có văn hóa thì đừng học người ta cách nói chơi chữ, cái gì mà sống không thể cùng giường, để người ta nghe thấy cười rụng răng mất”.

Nói xong bèn ha ha cười lớn.

Ông chủ Vương và A Mai cũng cười theo.

Ông chủ Vương nói: “Mặc kệ ông ta có văn hóa hay không, hôm nay chúng ta phải giết cho sướng tay!”

Ba người cuồng nhiệt hăng hái hào hùng, lưng tựa lưng, lại xung phong vào trong đả cẩu trận.

Lập tức, tiếng gào rú liên miên, đả cẩu trận hỗn loạn, suýt nữa bị họ đột phá một đường ra.

Trương Điên ở phía không xa vẫn luôn theo dõi.

Đối với sự sống chết của đệ tử cái bang, ông ta gần như không quan tâm.

Chỉ là đả cẩu trận pháp là kỳ trận cái bang truyền lại, lại thêm ông ta hết lòng huấn luyện, mà lâu như vậy vẫn chưa hạ gục được ba người, khiến lòng ông ta không vui.

“Ông Na”, Trương Điên nói với Na Mạc Hòa bên cạnh: “Vừa nãy ông nói một khắc là có thể hạ gục ba người này, bây giờ đã qua một khắc, xem ra đả cậu trận của cái bang tôi không được lắm, có lẽ vệ sĩ của nhà họ Na lợi hại hơn bang ăn xin chúng tôi nhiều”.

Na Mạc Hòa vội nói: “Bang chủ nói đùa rồi, là tôi hiển cận, bị bề ngoài của ba người này lừa gạt, không ngờ họ hùng hổ mạnh như vậy”.

Trương Điên nói: "Ông Na cũng là người trong võ đạo, ông nói xem ba người này, rõ ràng võ công chỉ đến hóa kình sơ kỳ, sao lại cảm thấy như đã chạm đến ngưỡng cửa lấy võ nhập đạo chứ?”

Na Mạc Hòa tối sầm mặt, tôi đây mới ám kình đỉnh phong, ông bảo tôi phân tích ba người đã bước vào hóa kình? Nực cười!

“Đạo hành của tôi còn thấp, đâu thể nhìn ra được, vẫn xin bang chủ chỉ giáo”.

Trương Điên mỉm cười, nói: “Võ đạo võ đạo, lấy võ nhập đạo, mới coi là cao thủ thực sự. Còn tông sư, chỉ là vì chạm đến ngưỡng cửa này, mới có thể thoát ra khỏi từ trong võ công tâm thường, đi đến một con đường không có giới hạn”.

“Con đường không có giới hạn?”, Na Mạc Hòa không hiểu: “Còn có người lợi hại hơn tông sư sao?”

“Ông đã nghe nói đến thiện lộ chưa?”, Trương Điên hỏi.

“Thiên lộ?”, Na Mạc Hòa lắc đầu.

“Đồn rằng ở Côn Luân xa xôi, có một thiên lộ. Mục tiêu cuối cùng của mỗi một đời võ đạo tông sư chính là xông vào thiên lộ đó. Còn điều kiện xông vào được thiên lộ, chính là từ võ nhập đạo, từ hậu thiên nhập tiên thiên, nếu không, đừng nói đi vào, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy con đường đớ”.

“Trên thiên lộ, chẳng lẽ là tiên cảnh?”

“Có phải tiên cảnh hay không thì tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, trên thiên lộ, là đỉnh phong nhân gian, chỉ có đứng ở dó, mới có thể nhìn cả thiên hạ bằng nửa con mắt, còn tông sư, cũng chỉ là một trong chúng sinh, chẳng khác gì con kiến”.

Trương Điên nói xong, nhìn về phía Tây, lộ ra vẻ mặt vô cùng mong đợi hướng về.

“Tông sư như con kiến?”

Na Mạc Hòa vừa nghe sợ giật mình, nếu tông sư là con kiến, thì những người họ là cái gì?

Ông ta cảm thấy Trương Điên chắc chắn là đang cường điệu thổi phồng, người ta đều nói Trương Điên là kẻ điên, quả nhiên là đúng.

Ông ta nhìn đả cẩu trận vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt, bỗng vui mừng nói: “Trương bang chủ, ông xem ba người đó đã sắp gục rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK