Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bế quan bảy ngày, Lý Dục Thần từ trong phòng bước. ra, cảm thấy bầu không khí tươi mát đến lạ.

Bầu trời sáng trong như gương, dường như có thể nhìn xuyên qua cả bầu trời.

Cơ thể sảng khoái không thể nói thành lời, sự biến hóa kỳ diệu đang diễn ra.

Lý Dục Thần biết, cánh cửa Tiên Thiên đã mở ra, một chân đã đứng trước cửa, chỉ còn chờ một cơ duyên, chỉ cần một chút sức mạnh nữa là có thể bước qua được.

Cơ duyên là thứ không thể vội vàng được, đến lúc thì tự nhiên nó sẽ đến thôi.

Bạch Kinh Kinh vẫn đứng chờ bên ngoài, thấy Lý Dục 'Thần ra thì vui mừng nói: “Chúc mừng sư phụ xuất quan!"

Lý Dục Thần thấy Bạch Kinh Kinh mặc bộ váy trắng xinh đẹp như tiên giáng trần, lắc đầu nói: “Mày còn chưa đến lúc hóa hình, dùng hóa thuật thì cũng chỉ tạo được hư ảnh mà thôi, vân có sự khác biệt với con người nên cẩn thận có Tiên Nhân đi ngang qua lại tưởng mày là yêu tỉnh rồi đánh chết”.

Bạch Kinh Kinh lè lưỡi, cực kỳ quyến luyến biến lại dáng vẻ con nhím, nhỏ giọng than thở: “Thì người ta vốn là yêu tinh mà!”

Lý Dục Thần mỉm cười, Bạch Kinh Kinh nói đúng, nó vốn là yêu tỉnh, sao lại bảo tưởng nó là yêu tinh, Tiên Nhân mà đi ngang qua thì không cần biết nó là yêu tinh gì, chỉ cần gặp là tiễn luôn.

“Sư phụ, khi nào tôi mới có thể hóa hình?”, Bạch Kinh Kinh hỏi.

Lý Dục Thần nói: “Yêu hóa thành hình người, ngoài gia tăng tu vi thì còn phải xem cả cơ duyên. Cơ duyên của mày chưa tới, tạm thời cứ tu luyện, gia tăng cảnh giới pháp lực lên, cơ duyên đến thì tự nhiên sẽ hóa thành hình người”.

Con nhím có chút khó chịu dựng thẳng gai lên, bực bội nhưng không nói.

Với lại, đừng có gọi tao là sư phụ”, Lý Dục Thần lại nói: “Tao có duyên với mày, nhưng tao không phải là người đã điểm hóa cho mày, nên không thể làm sư phụ mày được”.

“À, tôi biết rồi, cậu Lý!", nhím nhỏ đồng ý, đi dọc theo. chân tường ra ngoài sân, đến chỗ táng cây ngô đồng ngoan ngoãn tu luyện.

Biết Lý Dục Thần xuất quan, Mã Sơn đã sớm chờ bên ngoài, Lang Dụ Văn và Lâm Thu Thanh cũng tới.

Dì Tình đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện về những gì đã xảy ra mấy ngày nay.

Trong vòng bảy ngày qua, ngoài cuộc chiến ngày càng trở nên dữ dội của nhà họ Viên và nhà họ Lâm, thì cũng không có chuyện gì lớn.

Lâm Mộng Đình và Đinh Hương vẫn bình an đi học.

Trần Văn Học vần còn ở Thân Châu, Lang Dụ Văn cũng không nói gì nhiều, tức là không có chuyện gì lớn.

Món ăn dì Tình làm cũng không tệ, nhưng so với bà Lâm thì có vẻ còn hơi sơ sài, thiếu đi sự chăm chút, lại có thêm mùi vị thôn quê.

Không thể nói rõ món của ai ngon hơn, chỉ có thể nói là món họ nếu đều có hương vị riêng.

Nghĩ tới đây, Lý Dục Thần lại thấy khó hiểu, tại sao người mẹ vợ tương lai vẫn luôn nhiệt tình với mình lại không thấy tới?

Hỏi Lâm Thu Thanh thì mới biết được Nghiêm Tuệ Mẫn đã quay về nhà mẹ đẻ ở thành phố Mai.

“Nhà họ Nghiêm xảy ra chút chuyện”, Lâm Thu Thanh thở dài nói: “Haiz, thật ra cũng do chúng ta làm liên lụy. Bố vợ tôi là người sống tình nghĩa, không chịu đoạn tuyệt quan hệ với nhà ta, nhưng nhà họ Nghiêm cũng vì thế nên chịu đả kích, việc kinh doanh xuống dốc không phanh, ông ấy cũng vì thế nên bệnh không dậy nổi”.

Lý Dục Thần cau mày nói: “Là nhà họ Viên làm ư?”

“Cũng không hẳn là nhà họ Viên đích thân ra tay, nhưng không thể thoát khỏi liên quan tới họ. Cậu cũng biết rồi đó, bây giờ cả tỉnh Nam Giang này chẳng có ai xem trọng nhà họ Lâm chúng ta, biết bao nhiêu người đang chờ cười vào mặt chúng ta, cũng có kẻ bỏ thêm đá xuống giếng. Những kẻ từng đối đầu với nhà họ Nghiêm lại chả mượn cơ hội này để đánh sâu vào mới lạ, vừa có thể báo được thù, còn có thể lấy lòng nhà họ Viên”.

Lâm Thu Thanh cười tự giễu: “Đó gọi là cây đổ bây khỉ tan, tường đổ thì người đẩy!”

Lý Dục Thần gật đầu, khỏi cần phải nói đến trần thế, dù là Đạo Môn Tiên Tông thì những chuyện đó cũng không có ít?

“Cần cháu hỗ trợ thì bác cứ nói với cháu một tiếng”, Lý Dục Thần nói.

Lâm Thu Thanh biết anh có y thuật rất giỏi, cười nói: “Chuyện này tôi có nghĩ tới, nhưng khi đó cậu còn đang bế quan mà. Nhưng hôm nay tôi nghe Tuệ Mẫn gọi về nói ông cụ đã khá hơn nhiều, chắc là không có vấn đề gì”.

Lý Dục Thần nói: “Sắp tới cháu phải đến thủ đô một chuyến, khi cháu không có ở đây, có chuyện gì quan trọng thì bác có thể đến Tiền Đường tìm Hồ Sư Ước của Đồng Khánh Đường, nói tên cháu, chắc là ông ấy sẽ nể mặt đôi phần”.

“Ông Hồ ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK