Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù thương thế của ông ta không nặng, nhưng cho dù có trở về tĩnh dưỡng, không mất dăm ba tháng thì khó có thể khôi phục. Lý Dục Thần vừa nhấc tay đã chữa khỏi thương thế của ông ta, khiến ông ta cảm thấy vô cùng thần kỳ, đồng thời càng thêm bội phục.

"Cảm ơn cậu Lý!", Bách Phú Minh khom người cúi đầu, lần này là thành tâm thành ý: "Cậu Lý, nếu sau này có rảnh, mời cậu đến Kim Lăng một lần, tôi sẽ giới thiệu sư phụ tôi cho cậu. Từ trước đến nay sư phụ tôi vẫn luôn tán thưởng những người trẻ tuổi có tài, cậu Lý còn trẻ mà đã có tu vi như thế, chắc hẳn sư phụ tôi rất hân hạnh được làm quen với cậu".

Lý Dục Thần gật đầu nói: "Được, có cơ hội tôi nhất định sẽ đi".

Nói xong, anh liền đi về hướng Hà Trường Xuân và Liễu Kim Sinh ở một bên.

Liễu Kim Sinh cụt mất một cái tay, Hà Trường Xuân thì cụt hết mười ngón, cộng thêm về sau bảy đánh một, một kiếm của ltazura Kazuyoshi cũng là hai người phải chịu đựng nhiều nhất, cho nên thương thế đã nặng hơn rất nhiều.

Lý Dục Thần cũng không nhiều lời, phất tay lên, một cơn gió cuốn phần tay cụt dưới đất lên nối vào cơ thể bọn họ, lại lấy thủ pháp trợ giúp bọn họ khơi thông chân khí, chữa trị kinh mạch trong cơ thể bị tổn thương.

Trong lòng Hà Trường Xuân và Liễu Kim Sinh đều vô cùng phức tạp, vừa kinh ngạc trước thủ đoạn thần kỳ không so đo hiềm khích lúc trước của anh.

Phải biết, vừa rồi lúc ăn cơm trưa Liễu Kim Sinh còn xảy ra xung đột với Lý Dục Thần. Mà Hà Trường Xuân còn bởi vì quan hệ với Viên Thọ Sơn, hiển nhiên là đứng ở phía đối địch với Lý Dục Thần.

Nhưng anh thì sao, chẳng những không mượn uy lực một kiếm diệt Oa để làm khó dễ chế giễu bọn họ, còn giúp bọn họ trị thương mà không hề có chút do dự nào, tấm lòng này, khí chất này sao có thể không khiến người ta khâm phục được!

Ở đây đều là người sáng suốt, hai người Liễu, Hà còn là Tông Sư cảnh giới Tiên Thiên, giờ phút này càng bội phục dập đầu xuống đất với Lý Dục Thần.

Sau khi nối lại tay cụt, Lý Dục Thần cho bọn họ mỗi người một viên đan dược: "Sau khi sử dụng hãy điều tức. cho tốt, lấy công lực của các ông, rất nhanh sẽ có thể phục hồi như lúc ban đầu".

Hà Trường Xuân thở dài, nói: "Hà mỗ vô cùng hổ thẹn! Cậu Lý vừa có thủ đoạn thần tiên lại hiệp can nghĩa đảm, đúng là xứng đáng với danh xưng Đại Tông Sư. Kể từ hôm nay, Nam Giang sẽ không còn tên của Hà Tông Sư nữa. Hà mỗ sẽ về núi Thành Hoàng bế quan, từ đây chỉ hỏi thiên đạo, không hỏi thế sự. Nếu như cậu Lý có việc, có thể tới Thành Hoàng Các núi Thành Hoàng tìm tôi. Hà mỗ nợ cậu một mạng, núi đao biển lửa, quỷ thành ma vực, tôi cũng sẽ không chối từ!"

Vừa dứt lời, ông ta liền cúi đầu thật sâu với Lý Dục. Thần, sau đó quay người rời đi trong những tiếng thổn thức của mọi người.

Điều này khiến Viên Thọ Sơn ở một bên càng thêm chấn động và tuyệt vọng, ông ta ngơ ngác nhìn bóng lưng Hà Trường Xuân, muốn gọi, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn không phát ra được âm thanh gì, muốn đi cùng nhưng hai chân lại như rót chì, không thể cất bước.

Liễu Kim Sinh cũng cúi đầu với Lý Dục Thần, nói: "Cậu Lý, lúc trước có nhiều đắc tội, xin thứ cho Liễu mỗ có mắt không biết Thái Sơn. Cậu oai phong như thần, đã cứu võ lâm Nam Giang chúng tôi khỏi nguy hiểm, là Đại Tông Sư số một Nam Giang. Tôi cảm thấy vô cùng hổ. thẹn, cũng nguyện trừ bỏ danh xưng Tông Sư. Nếu Đại Tông Sư có rảnh rỗi, mời cậu đến thành phố Dũng làm khách, tôi sẽ quét dọn giường chiếu tiếp đón Đại Tông Sư ghé chơi".

Hà Trường Xuân là thật lòng, Lý Dục Thần có thể cảm nhận được, cho nên anh không hề nói gì.

Hà Trường Xuân năm nay đã hơn chín mươi, trở về bế quan, nếu có thể khám phá ra sinh tử trước trăm tuổi thì còn có thể tiến thêm một bước, nếu không cái gọi là võ hồn cuối cùng cũng chỉ là hư ảo thôi.

Nhưng Liễu Kim Sinh lại là nửa thật nửa giả. Một phương diện bởi vì Hà Trường Xuân nói như vậy, ông ta nhất định phải làm theo. Một phương diện khác, cũng là quan trọng nhất, là năng lực của Lý Dục Thần đã khiến ông ta chấn động, cũng khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

Lý Dục Thần nói: "Nhà họ Liễu thành phố Dũng sao, tôi sẽ đi. Chẳng những muốn đi, còn muốn lấy một thứ. Tốt nhất là ông nên giấu kỹ vào".

Liễu Kim Sinh thay đổi sắc mặt, trong lòng đã hiểu ra, nhưng vẫn giả bộ như không biết nói: 'Đại Tông Sư muốn cái gì? Chỉ cần là thứ mà nhà họ Liễu có, nhất định tôi sẽ dùng hai tay dâng lên".

Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: "Liễu Kim Sinh, tôi giúp ông trị thương cũng không phải là đại nghĩa giang hồ gì, là vì tôi đang nể mặt hai chuyện. Thứ nhất, là bởi vì tổ tiên nhà ông đã từng theo Thích tướng quân chống Oa, lại bảo vệ thành phố Dũng mấy trăm năm, có công với Hoa Hạ. Thứ hai là nể mặt chị Mai. Còn tôi muốn thứ gì, trong lòng ông biết rõ, đó cũng không phải là đồ của nhà họ Liễu ông. Có bản lĩnh thì ông có thể giấu đi, để cho tôi tìm không thấy".

Nói xong, anh cũng mặc kệ Liễu Kim Sinh chấn động bàng hoàng như thế nào, liền đi tới một bên chữa thương cho đảo chủ đảo Cửu Long - Trữ Phượng Toàn.

Sau khi vết thương của Trữ Phượng Toàn đã khỏi, cũng bái tạ Lý Dục Thần, thừa nhận vị trí Đại Tông Sư của anh, chỉ là ông ta vẫn còn nhớ đến Hỏa Long Châu, sau khi được chứng kiến thực lực của Lý Dục Thần đã có thêm một chút lo lắng không thể lấy lại được hạt châu đó.

Với năng lực của Lý Dục Thần, nếu như không muốn trả, đúng là ông ta cũng không có cách nào.

Lý Dục Thần biết ông ta đang suy nghĩ gì, cười nói: "Yên tâm đi, chuyện mà tôi đã đồng ý với ông thì nhất định tôi sẽ làm được".

Trữ Phượng Toàn có chút bất ngờ, lại có chút ngượng ngùng nói: "Đại Tông Sư, tôi không có ý đó, nếu cậu đến đảo Cửu Long, chúng tôi nhất định sẽ hoan nghênh!"

Lý Dục Thần không nói thêm gì nữa, lại đi giúp Xà Bích Thanh khai thông khí tức kinh mạnh.

Xà Bích Thanh nhìn chằm chằm vào mặt Lý Dục. Thần, xem xét kỹ hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Giống! Quả nhiên rất giống!"

Lý Dục Thần hỏi: 'Xà tiền bối, bà nói cái gì?"

Xà Bích Thanh thu hồi ánh mắt, nói khẽ: "Cảm ơn ân cứu mạng của cậu Lý, bây giờ cậu đã là Đại Tông Sư, không biết ngày mai Đại Tông Sư có rảnh đến hội sở Hồ. 'Tân một lần không?”

Lý Dục Thần mừng lớn nói: "Đương nhiên có thể".

Anh biết ngày đó Quan Nhã Lệ không nói đùa, bà Xà này có khả năng biết không ít chuyện về nhà họ Lý.

Sau khi chữa khỏi cho Xà Bích Thanh, bảy vị Tông Sư trên sân chỉ còn lại Viên Thọ Sơn.

Lý Dục Thần đi đến trước mặt ông ta, hỏi: "Vừa rồi hình như có người muốn quyết đấu với tôi, có phải là ông không vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK