Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của Lý Dục Thần dễ dàng khiến trong lòng Lang Dụ Văn chấn động.

Ăn nói ngông cuồng! Thật sự là ăn nói ngông cuồng không biên giới!

Chỉ có lời nói ngông cưồng mới khiến Lý Dục Thần tỏa ra ánh sáng hào hùng.

Cái gì gọi là tự tin? Đây mới là tự tin!

So sánh ra, biểu hiện khinh thường và căm thù vừa rồi của mình với Phan Phượng Niên quá yếu.

Chỉ có thực lực, thực lực chân chính, thực lực nghiền ép tất cả mới có thể nói ra những lời ngông cưồng như thế, mới có thể có tự tin như vậy.

Mà khi Lý Dục Thần nói đến Lang Dụ Văn là người của anh, trong lòng Lang Dụ Văn không khỏi có một cảm giác ấm áp.

Ông ta từ một người bình thường, dựa vào tài trí và sự cố gắng của mình để vươn lên trở thành thế lực mới khiến hào môn e ngại, tung hoành giang hồ mấy chục năm, lên lên xuống xuống đều là một mình chiến đấu. Đây là lần đầu tiên ông ta cảm giác có người để dựa vào, lần đầu tiên cảm giác không còn cô độc nữa.

Vào thời khắc ấy, trong lòng Lang Dụ Văn đã đưa ra cái quyết định.

Giang Đông gì chứ, ông ta không cần nữa. Về sau, ông ta sẽ tập trung tinh thần trợ giúp cậu Lý phục hưng nhà họ Lý. Đây mới là sân khấu càng lớn hơn, mới là sự nghiệp ông ta có thể vì đó mà phấn đấu cả đời. So sánh ra, mấy chuyện vớ vẩn mà mình từng làm còn quá nhỏ bé.

Phan Phượng Niên cũng nghe được sự ngông cuồng từ trong lời nói của Lý Dục Thần.

Sự ngông cuồng này khiến ông ta sợ hãi.

"Họ Lý, cậu đừng có mà quá ngông cuồng!", Phan Phượng Niên biết cầu xin nữa cũng vô dụng, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, lớn tiếng nói: "Tôi là hội viên của liên minh thương võ Hoa Đông, tôi được hiệp hội võ đạo Hoa Đông bảo vệ. Cậu là Tông Sư Nam Giang, cậu phải bảo vệ tôi chứ không phải giết tôi! Nếu như hôm nay cậu giết tôi, cậu sẽ vi phạm hiệp nghị bảo vệ lẫn nhau của liên minh thương võ, hiệp hội võ đạo Hoa Đông sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu sẽ trở thành kẻ địch của tất cả Tông Sư Hoa Đông!"

"Hiệp hội võ đạo Hoa Đông sao?"

Lý Dục Thần nhớ tới Bách Phú Minh đã từng gặp ở đại hội võ lâm Tiền Đường, không phải ông ta là hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông sao? Lúc ấy còn nói muốn tặng vị trí hội trưởng cho Lý Dục Thần làm mà.

"Được, vậy cứ để bọn họ tới tìm tôi đi!"

Lý Dục Thần rất thờ ơ nói một câu.

Phan Phượng Niên cho rằng Lý Dục Thần mới lên chức Tông Sư võ đạo, tên tuổi của hiệp hội võ đạo Hoa Đông luôn có thể hù dọa được anh, ít nhất có thể khiến anh khiêm tốn một chút.

Lại không nghĩ rằng Lý Dục Thần còn không hề có thái độ gì, nhìn qua rất khinh thường.

Điều này khiến Phan Phượng Niên cảm thấy rất tuyệt vọng.

Mà lúc ông ta còn chưa nghĩ ra cách để gọi cứu binh tới, nắm đấm của Mã Sơn đã đến trước mắt ông ta.

Rầm một tiếng, Phan Phượng Niên lệch đầu ra một bên.

Mã Sơn khống chế cường độ rất tốt, không đánh bay đầu Phan Phượng Niên ra, cũng không đập nát, chỉ là treo ở trên cổ như một quả cầu.

Đám người còn sống của nhà họ Phan thấy gia chủ chết rồi, đều run lẩy bẩy, không biết nên làm sao bây giờ.

Mã Sơn không phải đao phủ, nếu không có ai phản kháng, đương nhiên anh ta cũng sẽ ngừng tay. Chỉ là trong lòng anh ta còn rất khó chịu, phàn nàn nó lột gia tộc lớn như thế mà không có một ai biết đánh đấm cả, chưa đã nghiền!"

Lý Dục Thần không khỏi mỉm cười nói: "Anh Mã Sơn, nếu anh còn chưa đã nghiền, chúng ta sẽ đến Mao Sơn đi tìm mấy đạo sĩ đánh một trận".

Mã Sơn bĩu môi: "Đánh nhau còn được chứ đấu pháp thì anh không lành nghề”.

Lý Dục Thần cầm kiếm gỗ đào bị sét đánh trong tay, xoay tròn nhìn mấy lần.

Phan Kiến Trung còn chưa chết, chỉ là kiếm linh đã bị gãy khiến nguyên khí bản mệnh của ông ta bị thương. Ông ta biết không phải là đối thủ của Lý Dục Thần, lại thấy Phan Phượng Niên chết rồi, biết lúc này gặp phải sát thần thật sự, nói giết người liền giết người, còn hung ác hơn cả mình.

Trong lòng Phan Kiến Trung vô cùng thấp thỏm, cố nén đau xót, nói ra: "Cậu Lý, tôi là môn hạ của Nguyên Định Nhất đạo trưởng Vạn Ninh Cung Mao Sơn, nể mặt cùng là đồng đạo Huyền Môn, xin cậu tha cho tôi một mạng, sau này chắc chắn tôi sẽ báo đáp!"

"Nguyên Định Nhất...", Lý Dục Thần lẩm bẩm cái tên này, đột nhiên quay sang nhìn Phan Kiến Trung: "Tôi vốn khinh thường giết ông, nhưng nếu ông là môn hạ của Nguyên Định Nhất, vậy thì không thể trách tôi. Muốn trách thì trách sư phụ của ông đi".

Phan Kiến Trung bị dọa đến hồn phi phách tán, có nghĩ thế nào cũng không hiểu được sư phụ của mình là cung chủ Vạn Ninh Cung, người có bối phận cao nhất Mao Sơn bây giờ, ngay cả trụ trì Vạn Phúc Cung - Cổ Thủ Mặc cũng phải gọi một tiếng sư thúc. Vậy mà tên tuổi của Nguyên Định Nhất chẳng những không dọa được Lý Dục Thần, ngược lại còn đưa tới họa sát thân cho mình.

Ông ta hoảng sợ nhìn Lý Dục Thần, không hiểu hỏi: "Vì sao?"

"Xuống dưới cửu tuyền hỏi sư phụ ông đi".

Lý Dục Thần nói rồi đảo cổ tay một cái, kiếm gỗ đào. trong tay bay ra, phập một tiếng, cắm vào ngực Phan Kiến Trung.

Phan Kiến Trung đứng thẳng tắp ở nơi đó, mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.

Lý Dục Thần nhìn thanh kiếm kia, nói: "Gỗ đào sét đánh, cũng coi như một thanh kiếm tốt, đáng tiếc giết chóc quá nhiều, oán khí quá nặng".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK