Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Phù Dung sửng sốt, tiếng khóc dần dừng lại, chỉ có cơ thể là vẫn còn giần giật, không chịu quay mặt lại.

“Sư phụ, người xem này! Người xem mặt mình đi!”

Ấn Oanh bẻ gương chiếu hậu của một chiếc xe cũ, lau sạch rồi để trước mặt Đoàn Phù Dung.

Đoàn Phù Dung rụt rè nhìn thử. Cái nhìn này như thể ngàn năm trôi qua.

Bà ta trông thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đường nét xinh xắn, nước da như: ngọc.

Gương mặt này rất quen thuộc, rất trẻ trung, giống hệt khuôn mặt của bà ta trước khi mù.

Tuổi trẻ như dừng lại trên khuôn mặt bà ta, không còn lại chút dấu vết năm tháng nào.

Bà ta ngẩn người. Đây không phải là mơ?

Không biết là mừng quá hay là nhớ tới chuyện cũ mà buồn quá, hoặc là do vừa mới làm phẫu thuật xong, nước mắt của bà ta lại giàn giụa một lần nữa.

Ân Oanh và Đới Đình thấy vậy không hiểu sao cũng khóc theo.

“Sư phụ! Chúc mừng sư phụ lấy lại được ánh sáng và tuổi xuân!” Đoàn Phù Dung chậm rãi quay người lại nhìn Lý Dục Thần.

“Vân Hoa..."

Bà ta nhìn Lý Dục Thần đầy bỏng cháy, sau đó lộ vẻ đau đớn, thở dài. “Ôi, cậu không phải Vân Hoa. Đây chỉ là một giấc mơ thôi”.

“Sư phụ, đây không phải là mơ, cậu Lý đã chữa khỏi vết thương cho người, mắt người đã sáng lại, dung nhan của người cũng khôi phục rồi!”

“Không, các con không hiểu. Đây chính là một giấc mơ. Bốn mươi năm như một cái búng tay, yêu hận đủ loại đều hóa thành mây khói thoảng qua...”

Đới Đình hơi hiểu một chút. Ân Oanh không hiểu, nhìn về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần hiểu, anh chữa khỏi mắt cho Đoàn Phù Dung nhưng đồng thời, khi bà ta mở mắt ra, trái tim bà ta đã chết.

“Bà Đoàn, vết thương cũ của bà vừa mới khỏi, cần phải kiểm soát cảm xúc, không nên kích động”, Lý Dục Thần nói.

Đoàn Phù Dung lấy lại bình tĩnh, đứng dậy cúi đầu trước Lý Dục Thần.

“Cảm ơn cậu Lý!”

Hiện tại, bà ta đã khôi phục diện mạo tuổi hai mươi trẻ trung ngày xưa, chỉ có tóc là vẫn hơi bạc, kết hợp với dung nhan tuyệt đẹp của bà ta, mang tới cảm giác đẹp xuất trần.

Lý Dục Thần nhìn bà ta, không khỏi cảm khái, bà ta đẹp như vậy, chẳng trách

năm xưa lại bị Nguyệt Tiên Lăng ghen ghét, làm hỏng mặt, quả là trời xanh ghét má hồng, thật đáng buồn.

Bà ta đã đẹp vậy rồi, không biết mẹ anh, Thánh nữ Ma giáo khiến Lý Vân Hoa sống mơ màng kia thì như thế nào?

“Bà Đoàn, bà không cần cảm ơn tôi, nhà họ Lý từng có lỗi với bà, giờ tôi là người duy nhất của nhà họ Lý còn sống sót, đương nhiên tôi sẽ là người trả nợ cho nhà họ Lý. Bà yên tâm, chuyện nhà họ Đoàn bị diệt môn nhất định sẽ được tôi điều tra rõ ràng, trả lẽ công bằng lại cho bà”.

Đoàn Phù Dung khẽ thở dài: “Ôi, có một số việc đáng lẽ ra tôi nên buông bỏ lâu rồi mới phải!”

“Tôi đã nhiều lần sai người đi giết cậu, dùng những lời lẽ độc ác để thóa mạ bố mẹ, người nhà của cậu, cậu lại không để bụng hiềm khích lúc trước, chữa bệnh cho tôi, cậu quang minh lõi lạc như thế khiến tôi thấy xấu hổ. So với cậu, tôi chỉ là một kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi. Chẳng trách năm xưa bố cậu lại ghét tôi”.

“Tôi ôm hận trong lòng hơn hai mươi năm, hận Nguyệt Tiên Lăng, hận Lý Vân Hoa, hận Cung Lăng Yên, hận toàn bộ nhà họ Lý và nhà họ Cung, nỗi hận này kéo dài lâu như vậy, giờ mới hiểu hóa ra chỉ là tôi ngu dại mà thôi”.

“Cậu cứ việc đi điều tra nhưng không cần phải nói với tôi. Nhà họ Đoàn không còn nữa, nhà họ Lý ngày xưa giờ cũng không còn, không ai nợ ai. Cậu chỉ cần sống tốt phần của cậu là được! Tôi chỉ có một tâm nguyện xin cậu giúp cho”.

“Xin bà cứ nói”.

“Ân Oanh là đồ đệ của tôi, tôi coi con bé như con gái, nó là một đứa bé ngoan, nếu giữ nó ở bên tôi thì sẽ không tốt cho cuộc đời nó. Nó từng hứa nếu không giết được cậu thì sẽ làm người của cậu. Vậy cậu hãy đưa nó đi đi, hy vọng cậu hãy đối xử tốt với nó”.

Lý Dục Thần ngạc nhiên, sao lời này nghe kỳ lạ vậy chứ?

“Sư phụ! Con không xa sư phụ đâu, con muốn ở bên chăm sóc cho sư phụ cả đời!", Ân Oanh nói.

“Con bé ngốc này, ta thì cần gì ai phải chăm sóc? Trước đây ta là bà già mù, giờ mắt ta đã sáng lại rồi, con ở lại bên cạnh ta cũng chẳng giúp được gì. Lời hứa của Mặc giả, con đã hứa thì phải thực hiện. May mà lần này gặp được cậu Lý, con bé ngốc này, sau này không được tùy tiện hứa hẹn nghe chưa! Đi đi, cậu Lý là người tốt, cậu ấy sẽ không ức hiếp hay bạc đãi con đâu”.

“Sư phụ, con đi rồi thì sư phụ làm thế nào?”

“Ta ư?”, Đoàn Phù Dung nhìn về phía núi rừng xa xăm, ánh mắt cô đơn khó tả, bà ta im lặng một lúc lâu chỉ nói ba chữ: “Ta mệt rồi!”

Ân Oanh biết sư phụ đã quyết tâm rồi, cô ta quỳ xuống dập đầu lạy Đoàn Phù Dung ba lạy, miệng gọi sư phụ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Lý Dục Thần cũng thở dài.

Mặc dù Đoàn Phù Dung không còn để tâm nữa nhưng anh lại không thể không để tâm. Chuyện của nhà họ Đoàn, chuyện của Nguyệt Tiên Lăng sự, anh đều sẽ điều tra rõ ràng. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới chuyện của nhà họ Lý. Anh âm thầm hạ quyết tâm, vẫn phải trả lại công bằng cho Đoàn Phù Dung, coi như là thay bố anh trả lại công bằng cho bà ta.

Mặt trời lên, kim loại hấp thụ nhiệt lượng, nhiệt độ ở bãi đậu xe tăng lên.

Lý Dục Thần nói với Ân Oanh và Đới Đình: “Chúng ta đi thôi”.

Ân Oanh lưu luyến nhìn sư phụ, yên lặng bước tới bên cạnh Lý Dục Thần.

Đới Đình đứng bất động nhìn bọn họ: “Cậu Lý, hai người đi đi”.

Lý Dục Thần sững sờ: “Cô không đi à?”

Đới Đình lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ cương quyết.

“Sở Dao bảo tôi đưa cô về”.

“Nhờ cậu thay tôi cảm ơn Sở Dao, nói với Sở Dao rằng Đới Đình ngày xưa đã chết rồi, chết trong thế giới bẩn thỉu đớ”.

“Vậy cô... Đi đâu?” Đới Đình bước tới bên cạnh Đoàn Phù Dung, quỳ xuống nói: “Sư phụ, đồ nhi lòng như tro tàn, không còn muốn nhập thế, xin người cho con ở lại bên cạnh người, bầu bạn với người sống nốt quãng đời còn lại trong núi rừng”.

Đoàn Phù Dung đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Đới Đình. Bà ta có thể cảm nhận được nỗi khổ mà Đới Đình chịu đựng và trái tim đã chết của cô ấy lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK