“Chậc, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy đấy!"
“Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, tưởng cả người treo đầy kim cương là sang hả, trông thật thô tục!”
Phía dưới có người thì thầm bàn tán nhưng Lưu Vinh Thành giả vờ không nghe thấy, ông ta chỉ quan tâm tới thái độ của Viên Thọ Sơn. Chỉ cần Viên Thọ Sơ mở lời, cho dù chỉ làm màu nói một câu thôi thì cũng chắc chắn thêm điểm cho con gái ông ta.
Viên Thọ Sơn không thích Lưu Vinh Thành, trong mắt ông ta, Lưu Vinh Thành là một tên nhà quê. Nhưng Lưu Vinh Thành rất giàu, cực kỳ giàu.
Ở thời đại bất thường này, người như Lưu Vinh Thành cũng là đối tượng nhà họ Viên cần lôi kéo.
Dã tâm của Viên Thọ Sơn không chỉ có tiêu diệt nhà họ Lâm, dạy dỗ nhà họ Thẩm gần gũi với nhà họ Lâm mà ông ta còn muốn bước thêm bậc thang nữa, nâng vị thế của nhà họ Viên lên, không dám nói vượt qua hai nhà Tiền Cao, nhưng tệ gì cũng phải ngồi ăn chung bàn với nhà họ Cao.
“Hahaha...”, Viên Thọ Sơn cười to nói: “Tổng giám đốc Lưu à, chuyện này tôi nói cũng không được tính, đều do ban tổ chức quyết định mà”.
Lưu Vinh Thành cười to nói: “Tinh Tỉnh, mau qua đây gặp bác Viên nào”.
Lưu Hiểu Tinh xách váy thong thả đi đến cúi đầu chào Viên Thọ Sơn: “Cháu chào bác Viên ạ”.
Viên Thọ Sơn gật đầu bảo: “Ngoan lắm, thiên kim của nhà họ Lưu trời sinh mỹ miều, trang phục hôm nay cũng rất phù hợp”.
Lưu Vinh Thành biết Viên Thọ Sơn là một lão cáo già, làm màu khen vài câu nhưng lại không có chút nào. tỏ ý đứng về phía Lưu Hiểu Tỉnh. Nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán của ông ta, khen vài câu là đủ rồi. Ông ta mỉm cười xảo quyệt nói:
“Tinh Tinh, con xem kìa, bác Viên làm chỗ dựa cho. con rồi đó, hôm nay vị trí phù dâu kia thuộc về con chắc rồi! Còn không mau cảm ơn bác Viên đi”.
Lưu Hiểu Tỉnh vội nói: “Cháu cảm ơn bác Viên ạ”.
Sắc mặt Viên Thọ Sơn hơi đổi, đây chắc chắn không phải là ý định ban đầu của ông ta nhưng vẫn không hề phản bác chỉ thản nhiên nói: “Chúng ta phải tin tưởng ánh mắt của ban tổ chức”.
Cứ như vậy giống như Viên Thọ Sơn đã thừa nhận Lưu Hiểu Tinh làm phù dâu hôm nay.
Những người bên cạnh đều rất phẫn nộ nhưng lại không biết làm sao. Lưu Vinh Thành không cần sĩ diện nhưng bọn họ cần. Huống hồ, có vài người chuẩn bị cạnh tranh vị trí phù dâu lại không có tài lực bì kịp với nhà họ Lưu.
Mọi người không thèm nói nữa mà chỉ đắm chìm vào những màn biểu diễn trên sân khấu.
Trên sân khấu lúc này là một vị dương cầm gia nổi tiếng đang diễn tấu một bản nhạc dịu êm.
Bản nhạc vừa hết, người dẫn chương trình đi lên giới thiệu ngôi sao tiếp theo lên sân khấu.
Thời gian dần trôi qua, ngôi sao lên sân khấu càng lúc càng có vị thế hơn.
Ban đầu, những ngôi sao lên sân khấu ấy chẳng là gì trong mắt người của xã hội thượng lưu. Nhưng những ngôi sao lên sân khấu này lại quan trọng hơn đôi phần, chẳng hạn như vị dương cầm gia vừa biểu diễn kia rất có danh tiếng trên đài quốc tế.
Từ đó về sau, những người lên sân khấu đều là những nhân vật tai to mặt lớn rất ít khi chạy show, xuất đầu lộ diện trước công chúng. Khi bọn họ lên sân khấu, đến cả những người nổi tiếng tụ hội hôm nay cũng phải bật thốt kinh ngạc.
Điều này càng tỏ rõ được thực lực của ban tổ chức.
Đến khi ngôi sao cuối cùng biểu diễn xong, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, sau khi nói vài lời kịch hài hước thì hưng phấn rạng rỡ nói:
“Thưa các vị khách quý, tôi biết các vị vẫn luôn mong chờ đến thời khắc này, diễn viên của chúng tôi sẽ cởi chiếc khăn che mặt thần bí này để gặp mặt các vị. Trước đó, xin để chúng tôi tiết lộ đáp án hôm nay. Tôi tin rằng tất cả mọi người đều đã biết chúng ta sẽ chọn ra vị công chúa xinh đẹp nhất trong các vị ngồi đây để làm phù dâu hôm nay...”
Người dẫn chương trình ngập ngừng một chút.
“Qua sự quan sát âm thầm của ban tổ chức, cuối cùng đã quyết định phù dâu hôm nay chính là...”
Sân khấu trên nước to lớn như vậy mà giờ lặng thỉnh.
Đến cả Lưu Hiểu Tỉnh trong đám đông cũng căng thẳng không thôi.
Người dẫn chương trình nhìn quanh khán đài một vòng, lượn qua khu vực thưa thớt nhà họ Lâm đang ngồi, sau đó lại đảo mắt qua khu vực của nhà họ Viên.
Mỗi một cô gái khao khát trở thành phù dâu bị người nọ liếc mắt nhìn sang đều tim đập thình thịch, hy vọng mình sẽ trở thành người may mắn kia.
Người dẫn chương trình nhìn một lượt rồi mỉm cười, đưa tay chỉ vào khu vực ngồi của nhà họ Lâm, nói:
“Phù dâu của hôm nay chính là... cô chủ Đinh Hương!”
Tất cả mọi người lặng im không một tiếng động.
Bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, kể cả bản thân Đỉnh Hương.
Cho dù lòng Đinh Hương vẫn luôn mong đợi Lý Dục 'Thần còn sống, mong ngóng từng phút từng giây cho đến lễ đính hôn đặc biệt vào ngày này, nó sẽ là điều bất ngờ Lý Dục Thần dành cho Lâm Mộng Đình. Nhưng chờ đợi chỉ là chờ đợi, thậm chí nó còn là một niềm hy vọng xa vời.
Huống hồ, cho dù giấc mộng ấy trở thành sự thật đi chăng nữa, diễn viên cũng là Lý Dục Thần và Lâm Mạn Khanh, không liên quan gì đến cô ấy. Còn cô ấy chỉ mong rằng anh Dục Thần còn sống, sống một đời hạnh phúc, được vậy đã thỏa mãn lắm rồi.
Cô ấy không ngờ rằng phù dâu lại chính là mình.
Ngay tại thời khắc ấy, tim Đinh Hương đập thình thịch.
Là anh Dục Thần. Chắc chăn là anh Dục Thần đã đạo diễn mọi chuyện. Nếu không thì nào đến lượt cô ấy làm phù dâu chứ?
Suy nghĩ ấy càng mãnh liệt, cô ấy lại càng thêm lo lắng. Lỡ như không phải thì sao?
Lỡ như đó là người khác thì sao, khi ấy cô ấy sẽ không đồng ý làm phù dâu gì đâu.
Đỉnh Hương đấu tranh tư tưởng cả buổi trời, cuối cùng dưới sự thúc giục của Lâm Mộng Đình cô ấy mới chịu đứng lên.
Lúc này, lòng Lâm Mộng Đình còn dao động mãnh liệt hơn cả Đinh Hương.
Cô ấy như nhìn thấy khung cảnh Lý Dục Thần đang mỉm cười đi về phía mình, tay cầm nhẫn kim cương và bó hoa hồng, quỳ gối cầu hôn.