Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hahaha…”, Âu Dương Tĩnh vốn đã tuyệt vọng giờ lại cười điên lên, cơ thế di chuyến, chân gãy đau nhức khiến tiếng cười của anh ta rất nhanh đã biến thành tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

“A…”, Âu Dương Tĩnh gầm lên: “Bố… Giết bọn họ! Phải giết bọn họ! A…”

Tiếng kêu thảm thiết của con trai kích thích Âu Dương Sân, khuôn mặt ông ta trở nên dữ tợn méo mó, chuấn bị bóp cò súng.

“Dừng lại!”, sở Dao hét lớn: “Âu Dương Sân, ông quá đáng lắm rồi đấy? ông rút súng ở đây, có còn để nhà họ sở của chúng tôi vào mắt không?”

Cơ thể Âu Dương Sân đột nhiên run lên.

Tên tuổi nhà họ sở khiến ông ta vô thức cảm thấy sợ hãi. Đó là uy lực của tứ đại gia tộc, dù chỉ nghe tới tên, dù vào thời khắc sống chết như lúc này, nỗi sợ khắc trong xương cốt vẫn khiến ông ta cảm thấy do dự.

Đúng vậy, nơi này là địa bàn của nhà họ sở. Đánh nhau thì cũng thôi đi, nhưng nổ súng trên địa bàn của nhà họ sở có khi nào sẽ khiến ông cụ nhà họ Sở không vui không?

Âu Dương Sân không chịu nổi cơn giận của

sở Chấn Thanh.

Đúng lúc này, đột nhiên có người nói: “Thù oán riêng giữa người ta không liên quan gì tới nhà họ Sở của chúng ta. Em gái à, em cũng đừng quan tâm nữa!”

“Cậu Sở tới rồi!”, Nghe thấy giọng nói này, mọi người tự động tách ra hai bên, chừa lại một lối đi ở giữa.

Sở Triết dẫn theo tài xế kiêm vệ sĩ của mình đi tới.

“Anh!”, Vẻ mặt sở Dao khẽ thay đổi: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh không được tới sao?”, sở Triết lạnh lùng cười, nói: “Anh không tới thì làm sao biết được câu lạc bộ của nhà họ sở đã bị em biến thành đấu trường! Anh xem em ăn nói với bố thế nào!”

Sở Dao nói: “Chuyện này có chút hiếu lầm, em sẽ giải quyết”.

“Giải quyết? Em giải quyết thế nào? Đế em thiên vị một bên sao?”, sở Triết tỏ vẻ khinh thường, nhìn qua Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đang ngồi.

Anh ta không quen bọn họ. Lúc người được anh ta sắp xếp vào câu lạc bộ Dao Quang báo cáo, cũng không nói tên Lý Dục Thần, thế nên sở Triết chỉ tưởng đây là một cuộc tranh cãi khi mua

xe bình thường và bọn họ đã đánh Âu Dương Tĩnh.

Người khác có lẽ còn phải hỏi thăm thân phận của hai người kia xem gia thế như thế nào. Nhưng sở Triết không cần, anh ta không quan tâm, có gia thế nào mà đáng để nhà họ sở phải đế ý đâu? Ngoại trừ người của ba gia tộc khác trong thủ đô ra, mà ba công tử của ba gia tộc đó, anh ta đều quen biết.

“Chủ tịch Âu Dương, ông yên tâm, nhà họ sở chúng ta sẽ không nhúng tay vào ân oán riêng giữa các người”, sở Triết nói.

Âu Dương Sân vừa thấy sở Triết chổng lưng cho mình thì vui mừng nói: “Cậu sở, Âu Dương Sân tôi sẽ tri ân báo đáp cậu, hôm nay cậu sở giúp tôi, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp nhà họ sở, báo đáp ân tình của cậu sở!”

Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Tây Châu, thế nhưng lại nói một câu buồn nôn như vậy với một thanh niên, đám con cháu thế gia ở đây lại đều cảm thấy đó là chuyện hiến nhiên, thậm chí còn thấy vận may của nhà họ Âu Dương thật tốt, còn có thế có quan hệ với cậu sở.

Vẻ mặt Âu Dương Sân đỏ bừng, tay cầm súng cũng run lên vì kích động.

“Dừng tay!”, sở Dao đột nhiên tiến lên, chắn trước mặt Âu Dương Sân, dang hai tay ra: “Âu

Dương Sán, ông dám nổ súng ư? Trừ phi ông giết tôi trước!”

Âu Dương Sân ngấn người ra.

Đương nhiên là ông ta không dám nổ súng, có cho ông ta một trăm lá gan, ông ta cũng không dám bắn sở Dao, dù có sở Triết chống lưng cho, ông ta cũng không dám.

Đội trưởng đội bảo vệ của câu lạc bộ thấy sở Dao chắn trước họng súng, lập tức hét lên, cả đám bảo vệ tiến lên chắc trước người sở Dao.

Sở Triết nhíu mày, lạnh lùng quát: “Sở Dao, em làm gì thế? Không muốn sống nữa à!”

“Anh, anh để ông ta nổ súng giết người ở đây, sau này chúng ta còn làm ăn buôn bán thế nào được nữa? Anh bảo mặt mũi của nhà họ sở còn để ở đâu được chứ?”

Sở Dao quyết tâm bảo vệ Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình tới cùng.

Cô ta biết rõ rằng mình đã không còn đường lui cho chuyện ngày hôm nay nữa. Một khi để Âu Dương Sân giết Lý Dục Thân, đừng nói tới câu lạc bộ, sau này bất kế công việc nào của nhà họ sở, cô ta cũng không thế nhúng tay vào nữa.

Bây giờ, cô ta chỉ có thể đứng về phía Lý Dục Thần, giữ được mạng của anh, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Nếu nhà họ Lý có thế phất lên,

có lẽ cô ta còn có thể mượn mối quan hệ này mà đấu với Sở Triết một trận.

Trong khoảnh khắc sở Dao đứng ra chặn họng súng, Lý Dục Thần cũng cảm thấy bất ngờ. Anh nhìn qua Lâm Mộng Đình, hai người nhìn nhau cười.

Lâm Mộng Đình thì thầm bên tai anh: “Sở đại tiểu thư này thật sự không tệ!”

Lý Dục Thần lấm bấm: “Đúng vậy, nhưng mà anh có vợ rồi”.

Lâm Mộng Đình trừng anh, dùng tay nhéo đùi anh: “Nghĩ cái gì thế!”

Lý Dục Thần chỉ cười haha.

Bọn họ cứ ve vãn tán tỉnh nhau nhưthể ở đây không có chuyện gì xảy ra vậy.

Bên kia còn đang giương cung bạt kiếm, bầu không khí vừa căng thẳng vừa khó xử.

Sở Triết tức giận nói: “sở Dao, em tránh ra, đây không phải chuyện đùa! Đường đường là đại tiểu thư nhà họ sở, sao lại có thế đứng trước họng súng chứ!”

Sở Dao không chịu nhượng bộ, nói: “Anh bảo ông ta bỏ súng xuống đi!”

Sở Triết nói: “Anh nói rồi, đây là án oán riêng của bọn họ, chúng ta không thể nhúng tay vào. Anh khuyên em tốt nhất đừng quan tâm nữa”.

“Nếu em nhất định muốn quan tâm thì sao?”

“Vậy thì anh đành phải đưa em về nhà, đế bảo đảm sự an toàn cho em, anh nghĩ bố cũng không trách anh”.

Sở Triết nói xong, lập tức nháy mắt ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh.

Sở Dao tức giận nói: “Sở Triết, anh dám sao?”

Các nhân viên bảo vệ vây quanh sở Dao, vừa cảnh giác vừa lo lắng nhìn vệ sĩ đang tới gần.

Sở Triết lạnh lùng cười, nói: “Chỉ dựa vào đám phế vật bên cạnh em mà cũng có thể ngăn được Triệu Phong ư?”

Các nhân viên bảo vệ đều tỏ vẻ giận dữ, nhưng không ai dám lên tiếng.

Sở Dao biết, Triệu Phong là cao thủ mà bố sắp xếp cho anh trai, là người nối nghiệp của nhà họ Sở, vệ sĩ của anh ta đương nhiên phải lợi hại hơn, mấy nhân viên bảo vệ của cô ta trước mặt nqười ta quả thật khònq là cái qì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK