Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Mạnh Vũ nói: “Không nghĩ tới là Định Nhất sư thúc lập ra, khó trách nhà giàu số một Giang Đông cũng có thể suy bại chỉ trong một đêm. Nhưng mà Phan gia chủ, Lang Dụ Văn đã bị đánh bại, bao nhiêu năm đã qua, sao bây giờ ông lại muốn lập bố cục lại?”

Phan Phượng Niên nói: “Sau khi Lang Dụ Văn phá sản liền đến Thân Châu, dựa vào nhà họ Trần che chở, sống cẩu thả qua ngày. Trùng hợp là gia chủ nhà họ Trần lại là em rể của tôi. Cho nên anh ta ở nhà họ Trần từ trước đến nay cũng không được tốt lắm. Vốn dĩ nếu anh ta ngoan ngoãn sống nốt nửa đời sau, tôi cũng sẽ không để ý tới anh ta nữa. Chỉ là gần đây, anh †a đột nhiên đi Nam Giang, cũng không biết được ai đứng sau lưng duy trì, thế mà lại muốn đến đây làm một vụ buôn bán lớn, còn dẫn theo một đội ngũ hô mưa gọi gió ở Nam Giang. Bên phía Nam Giang, thế lực ở Giang Đông của chúng tôi không tiện trực tiếp nhúng tay, cho nên tôi mới muốn mời Lưu đạo trưởng tạo cục”.

Lưu Mạnh Vũ không khỏi có chút khó hiểu, Lang Dụ Văn đã yên lặng nhiều như vậy năm, lần này mới chỉ bắt đầu lại từ đầu ở Nam Giang, lại không ảnh hưởng đến Giang Đông, sao Phan Phượng Niên lại phải tận giết tuyệt chứ?

Phan Phượng Niên dường như nhìn ra suy nghĩ của Lưu Mạnh Vũ, khẽ hừ một tiếng: “Tôi rất hiểu biết Lang Dụ Văn, người này có dã tâm rất lớn, nếu không phải nắm chắc có thể vùng lên, anh ta sẽ không dễ dàng gây dựng sự nghiệp lần thứ hai. Anh ta hận thế gia ở Giang Đông thấu xương, nếu để anh †a vùng lên, chắc chắn sẽ trả thù chúng tôi.

Nói thật, tôi còn khá kiêng kị năng lực trong việc buôn bán của anh ta. Hơn nữa lần này, không biết sau lưng anh ta là người nào. Lực lượng tám thế gia lớn ở Giang Đông bắt tay, ai dám trêu chọc? Ngay cả Trần Định Bang ở Thân Châu cũng chỉ dám thu lưu Lang Dụ Văn, không dám thật sự giúp đỡ anh ta. Lúc này lại có người dám ngang nhiên làm chỗ dựa cho anh ta, tôi tra đến tra đi, cũng không tra ra là ai. Mục đích của người đứng phía sau này khiến tôi không thể yên giấc được!

Lưu đạo trưởng, tôi nhờ ông hỗ trợ, thật ra cũng là giúp Mao Sơn. Năm đó Nguyên Định Nhất đạo trưởng tạo cục, nếu để Lang Dụ Văn biết, đợi anh ta vùng lên lại, chẳng những sẽ trả thù thế gia Giang Đông chúng tôi, mà nhất định cũng sẽ trả thù Mao Sơn”.

Lưu Mạnh Vũ có chút ngạc nhiên, điểm trùng hợp này rõ ràng có chút gượng ép. Ông ta cười nói: “Mao Sơn cũng không sợ người khác trả thù”.

Phan Phượng Niên cười lạnh nói: “Lưu đạo trưởng pháp lực cao cường, đương nhiên không sợ. Nhưng mà Lang Dụ Văn không phải vũ phu, anh ta cũng sẽ không đánh lên núi, nếu con anh ta sử dụng dư luận và lực lượng thế tục để tấn công Mao Sơn, phá hủy danh dự của đạo môn các ông, ông sẽ làm thế nào đây? Chẳng lẽ xuống núi, dùng thuật tiêu diệt con anh ta ư?”

Lưu Mạnh Vũ cảm thấy Phan Phượng Niên nói có lý. Hơn nữa cho dù là bởi vì bản thân Lang Dụ Văn, hay là bởi vì quan hệ của Mao Sơn và nhà họ Phan, nếu sư thúc Nguyên Định Nhất năm đó có thể bày cục đối phó với Lang Dụ Văn, mình sẽ không có lý do gì mà không giúp Phan Phượng Niên.

“Được rồi, Phan gia chủ hy vọng tôi làm như thế nào?”

“Tôi sẽ không làm khó đạo trưởng”, Phan Phượng Niên nói: “Đạo trưởng chỉ cần làm một bố cục phong thủy giống Nguyên Định Nhất đạo trưởng năm đó, phá hỏng vận thế của Lang Dụ Văn, để anh ta sai sót trong buôn bán, những chuyện còn lại, đạo trưởng không cần quan tâm”.

Lưu Mạnh Vũ trầm ngâm không nói gì.

Phan Phượng Niên mỉm cười nhìn ông ta, nói: “Tôi nghe nói Mao Sơn có Vạn Phúc Cung cùng Vạn Trữ Cung, còn có một tòa Vạn Thọ Cung vẫn chưa thể tu sửa. Tôi muốn bỏ vốn trùng kiến Vạn Thọ Cung”.

Ánh mắt Lưu Mạnh Vũ sáng lên: “Phan gia chủ nói thật sao? Vạn Thọ Cung không giống tâm thường, việc tu sửa khó hơn những chùa miếu khác rất nhiều, chỉ sợ cần một số tiền rất lớn”.

Phan Phượng Niên cười nói: “Tiền không phải vấn đề. Chúng tôi đều tôn trọng truyền thống, tôn sùng tiên đạo, chỉ cần nhà họ Phan còn tồn tại, thế gia giàu có ở Giang Đông còn tồn tại, gom góp tiền quyên góp cũng không khó, miếu Mao Sơn nhất định có thể tái hiện lại vẻ huy hoàng năm đó. Nhưng nếu để tên lòng muông dạ thú Lang Dụ Văn này độc chiếm Giang Đông, vậy về sau sẽ rất khó khăn”.

Lưu Mạnh Vũ gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, bần đạo sẽ đi Nam Giang một chuyến”.

Phan Phượng Niên lộ vẻ mặt mừng rỡ: “Vậy cảm ơn Lưu đạo trưởng”.

Ngay sau đó, ông ta lập tức sai người chuẩn bị mười triệu tiền mặt, đưa đến Vạn Phúc Cung Mao Sơn trước. Sau đó lại nói: “Đây là tiền thù lao trả cho đạo trưởng. Chỉ phí tu sửa miếu, tôi sẽ đưa thêm năm triệu nữa, còn lại tôi sẽ ra mặt tìm những thế gia khác ở Giang Đông, nhất định sẽ xây xong Vạn Thọ Cung. Đạo trưởng còn cần cái gì, cứ việc mở miệng”.

Lưu Mạnh Vũ nói: “Ông chỉ cần nói cho tôi biết Lang Dụ Văn ở nơi nào, nói dáng vẻ và ngày sinh tháng đẻ của anh ta cho tôi, những thứ khác, bần đạo sẽ tự giải quyết”.

Phan Phượng Niên làm theo.

Lúc này sắc trời đã sáng hẳn, Phan Phượng Niên liền mời Lưu Mạnh Vũ về nhà ăn sáng.

Mới ăn được một nửa, Phan Phượng Niên liền nhận được điện thoại của Phan Phượng Anh.

Phan Phượng Niên nghe điện thoại, nhíu mày lại thật sâu, cuối cùng trả lời: “Được, em dẫn Chí Hổ lại đây đi, vừa lúc Lưu đạo trưởng cũng đang ở nhà anh”.

Lưu Mạnh Vũ hiếu kỳ nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Phan Phượng Niên nói: “Cháu ngoại trai của tôi bị người ta hạ tà thuật, cả người đau đớn, qua một ngày là lại tăng lên gấp bội, nghe nói trong vòng ba ngày sẽ sống đến chết. May mắn có Lưu đạo trưởng ở đây, nếu không tôi chỉ có thể đưa cháu ngoại trai của tôi đến Mao Sơn thôi”.

Lưu Mạnh Vũ võ bàn, cả giận nói: “Xã hội hiện đại mà còn có người dùng tà thuật này nữa! Coi đạo môn tôi không còn ai đúng không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK