Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là độc dược độc môn của nhà họ Diệp, đương nhiên Diệp Hoàng biết độc tính.

Vội lấy ra thuốc giải cho Diệp Chính Hồng uống.

Mộc đường chủ tức giận hỏi: “Diệp Chính Hồng, ông làm gì thế hả? Muốn giết tôi hả?”

Diệp Chính Hồng uống thuốc giải vừa lướt qua vai tử thần, nghe thấy Mộc đường chủ quát hỏi, giống như bị sét đánh, cũng bất chấp độc tính chưa được giải hết, nhảy lên nói:

“Không, không phải, Mộc đường chủ, tôi không cố ý! Là cậu ta!", ông ta chỉ vào Lý Dục Thần: “Không biết cậu

†a dùng yêu pháp gì, tôi không thể kiểm soát bản thân!”

Mộc đường chủ nhìn sang Lý Dục Thần, có chút bán tín bán nghỉ.

Vì vừa nãy Lý Dục Thần vốn ngồi yên không động đậy.

Nếu ngay cả ông ta cũng không nhìn ra, có nghĩa là thực lực của tên nhóc này hơn cả ông ta.

Nhưng ông ta không tin, người thanh niên này lại có thực lực như vậy.

“Diệp Hoàng, ông lên đi!”, Mộc đường chủ nói.

Diệp Hoàng đi về phía Lý Dục Thần hai bước cười âm lạnh, nói: “Nhóc con, là cậu tự tìm cái chết đấy!”

Nói xong đột ngột ra tay.

Ông ta cũng lấy ra một con dao găm, nhưng không hùng hổ lao về trước như Diệp Chính Hồng, mà chậm rãi đâm về phía Lý Dục Thần.

Đường dao của ông ta vừa không nhanh, vừa không quỷ dị, hơn nữa mũi dao còn đang run lên, dường như ngay cả cầm dao cũng không chắc, bất kỳ ai nhìn cũng đều không tin đao pháp này có thể đâm trúng người.

Mộc đường chủ cũng phải lắc đầu.

Diệp Hoàng lại rất nghiêm túc, vẫn luôn điều chỉnh hướng con dao, còn vung ra đường đao hoa chẳng đẹp. mắt gì.

Đúng lúc toàn bộ sức chú ý của mọi người đều dồn vào con dao của ông ta, một tay khác của ông ta đột nhiên giơ lên.

'Vung một nắm bột màu trắng về phía Lý Dục Thần. Mộc đường chủ mới biết Diệp Hoàng vừa nấy là đang giương đông kích tây, ông ta cũng không nhịn được mắng một câu trong lòng: lão già này thật âm hiểm.

Chỗ bột đó hiển nhiên không phải là vôi sống bình thường, từ xa đã có thể ngửi thấy một mùi nhức mũi, chắc chắn là kịch độc.

Ông ta ra tay kiểm soát rất tốt, trong khoảng cách gần như vậy, Mộc đường chủ đoán, Lý Dục Thần vốn không tránh được.

Nhưng Lý Dục Thần không tránh, chỉ rất tự nhiên vung tay.

Một cơn gió cuốn lên, cuốn số bột đó sang bên cạnh.

Bên cạnh chính là Mộc đường chủ.

Mộc đường chủ kinh hãi, cũng vội vàng vung tay, †ung chưởng mang theo gió.

Ông ta tung chưởng rất gấp, chưởng lực lại mạnh, không nhẹ nhàng như gió mây giống Lý Dục Thần, cũng không kiểm soát được phương hướng.

Số bột đó bay khắp cả căn phòng.

Diệp Hoàng kinh hồn bạt vía, hét lớn: “Mau tránh đi! Đây là bột hóa huyết!”

Ông ta vừa hô, vừa chân tay luống cuống, muốn tránh số bột đó.

Nhưng vẫn có không ít bột dính lên người ông ta.

Những chỗ bị dính bột, làn da lập tức phồng rộp, tràn mủ và lan rộng.

Bên đó Diệp Chính Hồng cũng tương tự, trên mặt, trên tay, trên cổ, cũng đều dính bột, làn da như sôi lên, máu và mủ xen lẫn trào ra.

Vì thuốc bột bay khắp nơi, bên phía Mộc đường chủ cũng khó tránh được, ông ta chỉ có thể không ngừng vung chưởng phong, không để số bột đó lại gần.

Nhưng càng như vậy, gió trong phòng càng nổi lên không ngừng, thuốc bột vẫn bay khắp phòng.

Chỉ có Lý Dục Thần ngồi ở đó, bình tĩnh thản nhiên, giống như đang xem kịch.

Diệp Hoàng trốn trong góc, nhịn đau, lấy ra thuốc. bột giải độc từ trong túi, bôi lên người mình.

Diệp Chính Hồng đột nhiên xông đến định cướp: “Bố à, cho con một ít, cho con một ít!”

Diệp Hoàng một lòng muốn Lý Dục Thần chết, cho. nên nhẫn tâm, tung hết toàn bộ bột hóa huyết trên người ra

Bột hóa huyết trong không trung quá nhiều, còn thuốc giải độc chỉ có một hộp nhỏ như chai dâu gió, đâu có đủ cho hai người dùng.

Diệp Hoàng xông ra cửa phòng, muốn đến phòng thuốc lấy thuốc.

Nhưng không biết làm sao, cửa phòng lại khóa chặt, không mở nổi.

Diệp Hoàng bất đắc dĩ, lại xông về, cướp lấy thuốc giải trong tay con trai, bôi lên người mình.

Hai bố con ở đó tranh đi cướp lại, con bôi một tý, bố bôi một tý.

Diệp Hoàng nổi giận, giơ chân đá bay Diệp Chính Hồng: “Con trẻ hơn, vẫn chịu được, nhãn nhịn một chút là được!”

Khuôn mặt Diệp Chính Hồng càng lúc càng lở loét, cũng không lo nhiều như vậy, vung nắm đấm đánh ngã bố, cướp lấy thuốc giải.

“Tiểu tử thối, mày dám đánh tao!”

Diệp Hoàng tức giận không để đâu cho hết, tiến lên bốp bốp tát Diệp Chính Hồng mấy cái, khuôn mặt vốn đã bắt đầu lở loét, lần này càng lở kinh hơn.

Diệp Chính Hồng cũng không tỏ ra yếu thế, hai người liền lao vào đánh nhau.

Gió trong phòng dần lắng xuống, cuối cùng bột thuốc không bay khắp nơi nữa.

Nhưng Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng đã biến thành hai người máu, khuôn mặt nát đến sập xệ, ngay cả mắt mũi cũng không phân được rõ.

Rất nhanh, hai người liền tắt thở, chỉ còn lại hai xác thối nửa lở loét nửa không, và một vũng máu mủ.

Ngay cả Mộc đường chủ của phái Âm Sơn nhìn cũng bất giác cau mày.

Mộc đường chủ nhìn sang Lý Dục Thần, thấy dáng vẻ thản nhiên của Lý Dục Thần, cuối cùng nói, đây tuyệt đối là cao thủ, chẳng trách dám một mình đến trấn Lâm Hoang, gây chuyện với phái Âm Sơn.

“Rốt cuộc cậu là ai?”, ông ta hỏi.

Lý Dục Thần ngước mắt, nhìn ông ta một cái, nói: “Bây giờ là lúc tôi hỏi ông, không đến lượt ông hỏi tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK