Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ xa Lý A Tứ đã nhìn thấy Trần Tiểu Lục đứng ở ven đường. Bên cạnh Trần Tiểu Lục còn có mấy người, có nam có nữ, đang nói chuyện với nhau.

Lý A Tứ đạp xe đi đến, tới gần liền hô một tiếng: "Tiểu Lục!"

Đám người bên cạnh Trần Tiểu Lục trông thấy Lý A Tứ và xe đạp của anh ta thì đều có vẻ mặt ngạc nhiên.

Một người đàn ông hỏi: "Tổng giám đốc Trần, đây chính là nhân vật lớn mà anh nói sao?”

Một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt nói: "Lục gia, anh ta gọi anh là Tiểu Lục, vậy tôi nên gọi anh ta là gì?”

Trên mặt Trần Tiểu Lục hiện ra mấy phần không được tự nhiên, nửa bên mặt run rẩy, nói: "Gọi Tứ gia!"

Nói rồi Trần Tiểu Lục liền thay đổi sang vẻ mặt tươi cười, đi ra đón Lý A Tứ, vịn tay lái tay giúp anh ta dừng xe xong thì khoác lấy vai anh ta, vừa đi vừa nói: "A Tứ, sao cậu còn đạp cái xe cũ kỹ này?”

Lý A Tứ nói: 'Không đạp xe thì tôi đến đây kiểu gì? Bắt xe tốn tiền lắm!" Trần Tiểu Lục cười haha, dẫn mọi người vào trong quán ăn.

Quán ăn trên đường phố cũng không lớn, bên ngoài tạm coi như rộng rãi, ánh đèn ngoài cửa cũng rất sáng, bảng hiệu "tôm hùm chua cay" đỏ chót khiến người †a như ngửi được mùi thơm nức mũi.

Cái loa ngoài cửa còn đang phát ra tiếng nhạc: "Tờ giấy nho nhỏ, vuông vức..."

Trần Tiểu Lục đã đặt phòng trước. Phòng này nằm ở góc quán ăn, mặt tường làm bằng kính, có thể nhìn ra cảnh đường phố phía ngoài, cũng có thể trông thấy những cái bàn bên ngoài đại sảnh.

Có tổng cộng sáu người đến ăn, ngoại trừ Trần Tiểu Lục ra còn có hai đồng hương, Lý A Tứ có biết, hai người khác thì anh ta không biết, bao gồm cả người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ăn mặc mát mẻ kia.

Trần Tiểu Lục giới thiệu người phụ nữ tên là Đình Đình, là nữ sinh viên của một trường đại học nổi tiếng. Lý A Tứ cũng không để ý đến tên tuổi của trường đại học nổi tiếng đó, trên thực tế, ngoại trừ hai trường cực kỳ nổi tiếng ra kia thì Lý A Tứ cũng không biết như thế nào mới được tính là một trường đại học nổi tiếng.

€ó lẽ là không nhận được sự tán thưởng nên có từ Lý A Tứ, Đình Đình có vẻ hơi thất vọng, cũng lộ ra vẻ khinh bỉ. Nhưng Lý A Tứ không nhìn thấy.

Một người khác là ông chủ của một công ty nội thất, họ Lạc, hai người đồng hương kia làm việc cho anh ta, tất cả mọi người đều gọi anh ta là tổng giám đốc Lạc.

Lý A Tứ hỏi Trần Tiểu Lục: "Không phải cậu nói có bất ngờ cho tôi sao? Bất ngờ đâu?"

Trần Tiểu Lục nói: "Cậu còn nhớ bạn cùng bàn hồi đi học của cậu không?"

"Bạn cùng bàn?"

Trong đầu Lý A Tứ lập tức hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, còn có đôi mắt to ngập nước biết nói chuyện kia.

"Ngũ Ngọc Xuân đó!", Trần Tiểu Lục nói: "Cô ta cũng tới thủ đô, lúc đầu hôm nay tổ chức tụ họp là vì cô ta, không nói cho cậu biết chính là muốn cho cậu một điều bất ngờ".

Trong lòng Lý A Tứ sao lại chỉ có mỗi bất ngờ được, đơn giản là quá kích động, trái tim đã đập thình thịch rồi.

"Cô ấy đâu rồi?"

"Tạm thời có việc, có lẽ là không tới được".

Trần Tiểu Lục nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lý A Tứ thì cảm thấy bưồn cười, đảo tròn đôi mắt, đột nhiên đẩy Đình Đình về phía Lý A Tứ, cười haha nói: "Tôi biết cậu thích Ngũ Ngọc Xuân, nhưng mà phụ nữ sao, đều như thế cả, thế này cũng đủ để cậu ngạc nhiên rồi!"

Đình Đình lập tức va vào lòng Lý A Tứ.

Lý A Tứ chưa bao giờ được tiếp xúc với con gái ở khoảng cách gần như vậy, lập tức không biết làm sao, còn chưa uống rượu mà mặt đã đỏ bừng.

Anh ta sợ Đình Đình ngã liền đưa tay ra đỡ.

Ai ngờ Đình Đình chán ghét đẩy anh ta ra, đưa tay cho anh ta một cái tát, vẻ mặt vô cùng khinh bỉ nói:

"Làm cái gì đấy, sàm sỡ người ta à! Cũng không đái một bãi mà soi vào xem, chỉ là một tên bảo vệ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"

Lý A Tứ ngây người.

Anh ta không hiểu, rõ ràng là Trần Tiểu Lục đẩy cô ta vào lòng mình, vì sao cô

†a không trách Trần Tiểu Lục, ngược lại trách anh ta?

Khuôn mặt vốn dĩ đã đỏ, lần này lại càng đỏ hơn. Một nửa là bị đánh, một nửa là bị chọc giận.

Anh ta nhìn về phía Trần Tiểu Lục, hi vọng Trần Tiểu Lục sẽ giúp anh ta giải thích vài câu.

Nhưng Trần Tiểu Lục lại quay sang an ủi Đình Đình: "Ôi trời chỉ đùa một chút thôi mà, sao lại nổi giận như thế? Cơm nước xong xuôi tôi sẽ dẫn cô đi mua túi xách".

Đình Đình lập tức vui vẻ trở lại, hắng giọng: "Như vậy còn tạm được”.

Trần Tiểu Lục đưa tay véo một cái vào chỗ đầy đặn trên người cô ta: "Mua túi xách xong thì đi làm việc khác nha!”

"Anh xấu xa quá!", Đình Đình giống như không có xương, mềm mại tựa vào vai Trần Tiểu Lục, điệu đến chảy nước.

Trần Tiểu Lục cười haha, nói với Lý A Tứ: "A Tứ à, đã sớm bảo cậu đi làm việc với tôi rồi, làm bảo vệ làm gì, ngay cả phụ nữ cũng không thích cậu".

Lý A Tứ không nói gì. Anh ta cảm thấy làm bảo vệ rất tốt, không có gì mà phải mất mặt.

Nhưng trong lòng anh ta vẫn rất tức giận, nhất là khi nhìn thấy thái độ của Đình Đình đối với Trần Tiểu Lục.

"Tôi muốn đổi vị trí, tôi không muốn ngồi cạnh đồ nhà quê này đâu", Đình Đình chán ghét nói.

Trần Tiểu Lục nói: "Không thể nói như vậy, tôi và A Tứ là đồng hương, anh ta là nhà quê, vậy tôi cũng là nhà quê”.

Đình Đình nói: "Lục gia sao có thể chứ, Lục gia là người làm ăn lớn, lái xe BWM. Anh ta chỉ là một tên bảo vệ, đạp xe đạp, anh ta làm sao có thể so sánh với Lục gia?"

Đình Đình đổi vị trí, vị trí bên cạnh Lý A Tứ liền trống. Anh ta không thích kiểu phụ nữ như Đình Đình, thậm chí có chút chán ghét. Nhưng không biết vì sao mà lúc Đình Đình đổi vị trí, anh ta vẫn cảm thấy rất mất mát.

Một cái tát của Đình Đình không nặng lắm, nhưng trên mặt anh ta vẫn còn nóng bỏng, mãi mà không tiêu tan được.

Lý A Tứ cảm thấy lồng ngực mình như bị thứ gì đó ngăn chặn, bên trong có một luồng khí đang kìm nén, làm sao cũng không xả ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK