Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần không biết Trương Điên võ sỉ là ai, lại dùng ánh mắt chấm hỏi nhìn sư phụ Vinh.

Sư phụ Vinh nói: “Tôi cũng không biết tên thật của. Trương Điên là gì, bởi vì cả đời tên đó yêu võ thành si,

điên điên khùng khùng nên mọi người mới gọi là Trương Điên. Nghe nói võ công của ông ta vào vài chục năm trước đã đột phá lên cảnh giới Tông Sư”.

“Sao ông lại đắc tội với Trương Điên thế?”, chị Mai hỏi.

“Nói ra thì dài lắm”, sư phụ Vinh thở dài: “Sư phụ tôi là đầu bếp nổi tiếng thủ đô, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, xem như một công việc tay trái của ông ấy mà thôi. Thật ra tôi xuất thân từ Vinh Môn, năm đó sư phụ tôi chính là đại ca Vinh Môn Nhất Đao Xuân, chính là Đệ Nhất Đao ở thủ đô. Mà Trương Điên đó lại là lão đại của Yếu Môn...”

Lý Dục Thần từng nghe sư phụ Vinh kể về chuyện giang hồ xưa, Vinh Môn và Yếu Môn đều là thuật ngữ trên giang hồ, là nghề trên giang hồ, Vinh Môn là kẻ trộm, nói thẳng ra chính là phường trộm cắp. Còn Yếu Môn chính là xin cơm, ngày xưa còn được gọi là Cái Bang.

Hai nghề này, có thể nói là chiếm số lượng rất lớn trên giang hồ, hơn nữa còn tập trung thành nhóm.

Nghe sư phụ Vinh tiếp tục kể:

“Vinh Môn và Yếu Môn vốn là nước sông không phạm nước giếng, sư phụ tôi và Trương Điên đều có địa vị rất cao trên giang hồ, cũng được tính là quen biết nhau. Sư phụ tôi đi làm đầu bếp, ông ấy có rất nhiều đồ. đệ là đầu bếp. Có lần, vài kẻ xin cơm đến một tiệm cơm của sư huynh tôi ăn chực, cò định lừa đảo, bị sư huynh tôi dạy một trận ra trò. Yếu Môn mới gọi người đến trả thù, lời qua tiếng lại, chuyện này cũng bị xé ra to.

Sư phụ tôi làm một mâm cơm, mời Trương Điên đến ăn một bữa. Lễ ra chuyện đến đó là dừng lại rồi, ai mà ngờ được trong thức ăn lại bị người bỏ thuốc, tất cả mọi người tới ăn đều trúng độc, Trương điên có công lực thâm hậu thì không sao, nhưng mấy đồ đệ của ông ta đều chết hết. Trương Điên mới cho rằng sư phụ tôi bỏ thuốc độc chết ông ta, lập tức ra tay. Sư phụ tôi thẹn trong lòng, không cử động, kết quả bị Trương Điên đánh chết. Từ đó về sau, Trương Điên vẫn dẫn người đuổi giết đệ tử Vinh Môn, gần như toàn bộ cao thủ Vinh Môn ở thủ đô đều chết trong tay ông ta”.

“Thế tại sao ông vẫn bình yên? Có phải là vừa có thấy gì không đúng đã cụp đuôi bỏ chạy rồi không?”, ông chủ Vương cười hì hì hỏi: “Đừng có nói độc đó do ông bỏ vào nhé?”

Sư phụ Vinh tức giận, đập bàn đứng dậy, chỉ vào ông chủ Vương nói: “Này họ Vương, ông đừng có ngậm máu phun người như thết! Tôi phải quyết đấu với ông!”

“Quyết đấu thì quyết đấu! Chết một rồi, A Mai cũng đỡ phải khó xử”, ông chủ Vương cũng đứng dậy, mặt vẫn còn nụ cười.

“Hai người đủ rồi đấy!”, chị Mai lạnh mặt lên tiếng nói.

Thấy chị Mai tức giận, hai người đàn ông cũng rén, ngọn lửa trong người cũng biến mất, ngây ngô cười với chị Mai.

“Chúng tôi nói đùa thôi mà, A Mai đừng tưởng thật nhé”.

“Đúng đó, chúng tôi đùa giỡn với nhau quen rồi, cũng nhiều năm như vậy rồi chắc A Mai cũng biết...”

Một màn đó, khiến mọi người đang nhìn đều trợn mắt há hốc miệng.

Lý Dục Thần thì đã thấy nhiều lúc ở quán cơm rồi nên không quan tâm.

Sắc mặt chị Mai dịu đi, nói: “Chuyện này đã trôi qua nhiều năm rồi, chưa chắc Trương Điên còn nhớ một người như ông tồn tại. Thủ đô lớn như vậy, chỉ cần ông không gióng trống khua chiêng thì sao ông ta biết ông đến thủ đô.

Sư phụ Vinh nói: “Yếu Môn đông người, nói không chừng lại bị tên ăn mày nào đó nhận ra”.

“Nhận ra thì nhận ra thôi, sợ cái quần què!”, ông chủ Vương thích khinh bỉ sư phụ Vinh thật, nhưng khi đối ngoại thì bọn họ vân đứng cùng một chiến tuyến: “Cùng lắm thì, ông đây chết cùng ông vậy!”

Chị Mai cũng nói: “Đúng đó, cùng lắm thì cùng chết thôi. Huống chỉ..."

Chị ta nhìn Lý Dục Thần một cái, lại nuốt lời định nói vào trong.

Ngày hôm đó, chị ta tận mắt nhìn thấy Lý Dục Thần †ay cầm tia sét, đánh chết thuật sĩ Nam Dương, lại thoải mái giúp bọn họ trừ cổ.

Nhưng Tông Sư là đỉnh cao của võ đạo, Lý Dục Thần có thể thăng được Trương Điên không? Trong lòng chị ta cũng không chắc.

Lý Dục Thần hiểu được ý chị Mai, mỉm cười nói: “Nếu quán cơm đã có người trông coi, thì cùng đi thôi. Cũng không cần thiết phải trốn tránh mãi thế, cần gì thì cứ làm thôi. Không có ai nhận ra thì thôi, nếu bị Yếu Môn nhận ra thì chúng ta cũng nhân cơ hội này gặp Trương Điên”.

Nghe Lý Dục Thần nói thế, sư phụ Vinh cũng không do dự nữa, bèn xác định lộ trình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK