Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn tưởng rằng có Tôn Trường Hải ở đây có thể dễ dàng bắt được hai người Vinh Vương, nhưng không ngờ tới một nhát đao cuối cùng của sư phụ Vinh lại chặt đứt cánh tay của Tôn Trường Hải sau khi giết hơn mười mấy đệ tử Tân môn.

Thảo nào Tôn Trường Hải nghĩ sư phụ Vinh là Nhất Đao Xuân.

Tân Thụ Nghĩa đã từng thấy Nhất Đao Xuân, nếu năm đó không có ông ta âm thầm hỗ trợ, Trương Điên thật sự không thể nào giết được Nhất Đao Xuân.

Nhưng một nhát đao ngày hôm nay của sư phụ Vinh rõ ràng đã vượt xa Nhất Đao Xuân. Đao của ông ta không chỉ nhanh mà trong đó còn ấn chứa kiếm khí.

Tới lúc này, Tần Thụ Nghĩa thật sự phải ra tay rồi, mặt mũi đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là thắng thua.

‘Tim chét!”

Tân Thụ Nghĩa tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ, lạnh lẽo vô cùng.

Bầu không khí vừa mới bị Chu Sa chưởng của ông chủ Vương khuấy động đột nhiên trở nên lạnh lẽo như đột nhiên trời đổ mùa đông giữa mùa hè vậy.

Tần Thụ Nghĩa duỗi cánh tay ra, cánh tay của ông ta dài ra một cách kỳ lạ, một đầu rũ xuống mặt đất, bàn tay đâm sâu xuống lòng đất, vết nứt của nền đất cấm thạch xung quanh cổ tay ông ta lan ra bốn phía.

Những người hiểu biết trong số những người có mắt kêu lên: “Quỷ thủ! Đây thật sự là Quỷ thủ! Tuyệt chiêu của Tần gia!”

Người này còn chưa kịp nói hết câu, nền đá cấm thạch bên cạnh ông chủ Vương và sư phụ Vinh đã nứt ra, một bộ móng vuốt xương trắng nhô lên khỏi mặt đất mang theo luồng khí tức chết chóc như xương khô của cương thi bị chôn giấu dưới mặt đất hàng ngàn năm, lao về phía bọn họ.

Cảnh này khiến người xem kinh hãi rùng mình.

Dù vừa rồi có đánh nhau kịch liệt cỡ nào, dù Chu Sa chưởng có khí phách cỡ nào, đao pháp Vinh môn có nhanh cỡ nào, thậm chí cả linh xà kỳ lạ kia vẫn đều nằm trong phạm vi nhận thức của mọi người.

Nhưng hai bàn tay quỷ vươn ra khỏi mặt đất này thật sự đã hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của mọi người.

Đặc biệt là Tần gia và hai người Vinh Vương cách nhau khoảng bảy tám mét, ngăn giữa bọn

họ còn có một loạt đệ tử Tần môn.

Hiện trường tràn ngập tiếng kêu ngạc nhiên.

Khuôn mặt Tần gia dữ tợn như quỷ đói nhìn thấy linh nhục.

Nhưng vào lúc này, hai ánh sáng lạnh phóng tới, đâm vào phần xương cổ của hai cả hai tay.

Hai bàn tay xương đột nhiên chui lại xuống lòng đất như một con rắn bị dọa sợ.

Tân Thụ Nghĩa rên lên một tiếng, thu tay lại rồi đưa tay lên nhìn.

Hai cố tay của ông ta đều bị cây kim thép cắm vào.

“Lý Dục Thần!”, Tần Thụ Nghĩa tức giận nhìn Lý Dục Thần: “Cậu dám mưu sát tôi!”

“Cũng như nhau cả thôi!”, Lý Dục Thần nói.

Tần Thụ Nghĩa thấy phần da trên cố tay xuất hiện hắc khí mờ ảo lộ ra từ trong xương tủy.

Đương nhiên, trên hai cây kim đó có độc, hơn nữa do kim đâm vào xương cốt, nên khí độc thật sự đã tiến vào cốt tủy.

“A..”, Tần Thụ Nghĩa tức giận: “Lý Dục Thần, tên tiểu nhân! Cậu dùng kim độc hại tôi thì sao được coi là anh hùng chứ?”

Lý Dục Thần nói: “Trước giờ tôi chưa từng nói mình là anh hùng. Huống gì, cây kim độc này

rõ ràng là của ông. ông đừng nói với tôi, người vừa rồi dùng kim độc bắn tôi không phải là do ông sắp xếp. Mau giải độc đi, chậm thêm nữa thì dù ông có giải được cũng vô dụng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK