Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Long chương phượng tư...", Sở Dao lẩm bẩm mấy lần, trước mắt lại hiện ra bóng người Lý Dục Thần, cười nói: "Cô nhóc này, không phải là em coi trọng người ta đấy chứ?"

Đới Đình nói: "Em chỉ là người làm thuê, coi trọng người ta thì làm được cái gì? Người ta là trích tiên trên trời, công tử thời hỗn loạn, cho dù có xứng đôi thì cũng chỉ có tiểu thư như cô Sở thôi!"

"Nói hươu nói vượn, người ta là người có vợ rồi!", Sở Dao nói.

Đới Đình nói: 'Nhưng mà dạo này em nghe được một số lời đồn không tốt liên quan tới cậu Lý".

"Lời đồn gì?"

"Nghe nói cậu ấy vùng lên từ Nam Giang, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, động. một chút là diệt cả nhà người ta. Nhà họ Viên Tiền Đường, nhà họ Liễu thành phố Dũng, nhà họ Phan thành phố Long đều là hào môn làm bá chủ một vùng mấy trăm năm, gần đây đều gặp nạn diệt môn, nghe đồn đều là do cậu Lý làm".

Sở Dao nhíu mày, nói: "Chị cũng được nghe nói qua, chẳng lẽ là thật?"

"Thật giả không quan trọng, quan trọng là mọi người cho là như vậy", Đới Đình nói: "Em nghe nói, Chu Khiếu Uyên ở Kim Lăng phát thiếp anh hùng, mời cao thủ võ đạo trong thiên hạ họp mặt, đến trấn Châu Môn, cùng nhau tiêu diệt Lý Dục Thần".

"Chu Khiếu Uyên?", Sở Dao cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, đột nhiên nhớ tới, kinh hãi nói: "Chu Khiếu Uyên - Nam Chu Bắc Tiêu?"

"Đúng rồi, chính là ông ta. Nghe nói hơn một trăm tuổi, thời kì Tiền Thanh chính là cao thủ võ lâm. Câu lạc bộ Dao Quang cũng có một số hội viên đang truyền tai nhau chuyện này, có một số đệ tử thế gia ở thủ đô cũng đang chuẩn bị đi".

Sở Dao cau mày nói: "Chị phải nhanh chóng trở về nhắc nhở bố chị, bảo ông ấy trông chừng anh trai, tuyệt đối đừng để anh ta đi tìm đường chết nữa".

Nhà họ Tiêu.

"Minh Hạc, thay tôi chuẩn bị một chút, tôi muốn đến Kim Lăng”, Tiêu Sinh nghe người phía dưới báo cáo xong thì nói.

Tiêu Minh Hạc có chút lo âu nói: "Bố, đại hội trấn Châu Môn lần này là do Chu Khiếu Uyên tổ chức, Nam Chu Bắc Tiêu đã vang danh mấy chục năm rồi, bố đến đó, có phải là không tốt lắm hay không?”

"Không quan tâm được nhiều như vậy. bố không thể để cho bọn họ đổ oan cho Dục Thần", Tiêu Sinh nói: "Chu Khiếu Uyên là Bắc Đẩu võ lâm, đức cao vọng trọng, ông ta rất có quyền lên tiếng ở phía nam. Nếu bố không đi, toàn bộ võ lâm đều sẽ nghe ông ta. Đến lúc đó, Dục Thần sẽ hết đường chối cãi".

Tiêu Minh Hạc nói: "Cây ngay không sợ chết đứng, lại nói, lấy bản lĩnh của cậu Lý, căn bản sẽ không sợ bọn họ".

Tiêu Minh Hạc đã từng cùng nhau chiến đấu ở mộ huyệt quỷ vương với Lý Dục Thần, biết một trăm Tông Sư đều không phải là đối thủ của Lý Dục Thần.

Tiêu Sinh lại lắc đầu nói: "Không phải nói như vậy. Dục Thần muốn chấn hưng nhà họ Lý, không thể chỉ dựa vào vũ lực. Tài phú của nhà họ Lý thì dễ kiếm, nhưng quan hệ và nhân đức mà nhà họ Lý góp nhặt ngàn năm mới là khó nhất. Huống chỉ đứa nhỏ Dục Thần này, tâm ma quá nặng, bố sợ cậu ấy bị người ta ép buộc, sẽ thật sự rơi vào ma đạo”.

Đương nhiên Lý Dục Thần cũng đã cũng đã nhận được tin tức về chuyện đại hội trấn Châu Môn.

"Dục Thần, chúng ta có cần đến Kim Lăng một chuyến không?", Lâm Mộng Đình hỏi: "Chu lão có lực triệu tập rất mạnh, gần toàn bộ võ lâm đều hành động, cao thủ khắp cả nước đều đang đổ xô về trấn Châu Môn, tất cả đều muốn tiêu diệt anh".

"Chu lão không cho chúng ta tín hiệu, chứng tỏ thời cơ chưa tới", Lý Dục Thần nói: "Mục đích của anh là muốn dụ Đồng Hạo ra. Tốt nhất có thể kéo tất cả những người từng tham gia án diệt môn nhà họ Lý, muốn anh chết ra để hốt gọn một mẻ, để anh đỡ phải đi tìm từng người. Vẫn là chờ tin tức của Chu lão đi".

"Thế nhưng... Lâm Mộng Đình vẫn còn có chút lo lắng: "Điều này vô cùng ảnh hưởng đến thành phố Hòa, ngay cả trong nhà em cũng bấp bênh, bố mẹ em đều lo lắng gần chết".

Lý Dục Thần an ủi: "Có chị Mai và ông Lang ở bên cạnh bọn họ, thành phố Hòa sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Cục diện khó khăn hơn nữa chúng ta cũng từng trải qua rồi, còn có cái gì phải sợ?"

Đúng vào lúc này, điện thoại của Lâm Mộng Đình vang lên.

"Alô, mẹ... vâng, Dục Thần có ở đây... Lúc nào trở về sao... Bây giờ vẫn chưa biết, còn có nhiều chuyện lắm... Vâng... Đợi thêm mấy ngày đi..."

Cúp điện thoại, Lâm Mộng Đình tức giận nói: "Anh nghe xem, anh nghe xem, mẹ em vừa mở miệng đã hỏi “bao giờ Dục Thần về”, thế mà không thèm hỏi bao. giờ em về, cứ như anh mới là con trai của bà ấy vậy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK