Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản lý Trương nói rất thong thả chậm rãi, thậm chí còn có ngữ khí chế nhạo.

“Đương nhiên rồi, cậu Trần là ai chứ, chúng ta biết rất rõ, nếu là số tiền nhỏ, tôi trực tiếp miễn phí cho cậu cũng được, nhưng số tiền lớn như vậy, tôi cũng không có quyền, hay là, tôi gọi điện cho cấp trên của chúng tôi xin cho cậu?”

Đương nhiên Trần Văn Học biết quản lý Trương đang từ chối, gọi điện xin ý kiến gì chứ, chỉ sợ là sớm đã xin ý kiến rồi, nếu không làm sao đột nhiên lại trở mặt?

Lư Cương nói: “Được rồi được rồi, chẳng phải là thanh toán thôi sao, mỗi lần đều là Văn Học mời, hôm nay để

Trương Tiểu Vũ cũng nói: “Để tôi, để tôi, bao nhiêu tiền”. “Một triệu bảy trăm tám mươi ngàn”, quản lý Trương bình tĩnh nói một câu, dường như đang nói một đồng bảy xu tám vậy.

Lư Cương và Trương Tiểu Vũ sợ giật mình, ngón tay vừa mở app trả tiền trên điện thoại liền cứng đờ.

“Bao nhiêu? Ông nói lại lần nữa đi!”

“Một triệu bảy trăm tám mươi ngàn”, quản lý Trương nói lại lần nữa: “Đây còn là đã chiết khấu theo thẻ hội viên bạch kim của cậu Trần rồi”.

Lư Cương và Trương Tiểu Vũ đều nhìn thấy vẻ lúng †úng trên khuôn mặt của đối phương, sau đó nổi lên cơn giận.

“Một triệu bảy trăm tám mươi ngàn, vãi! Sao các người không đi cướp đi?”

Trần Văn Học cũng rất bực mình, cũng không phải lần đầu anh ta đến câu lạc bộ Bá Tước Đông Phương này, hôm nay cũng không gọi rượu đặc biệt đắt đỏ gì, càng không có phục vụ đặc biệt, tính hết tất cả cũng không vượt qua một trăm ngàn, sao bây giờ lại gân hai triệu rồi?

“Quản lý Trương, không thể tính bừa!”

Quản lý Trương dường như sớm đã liệu được anh ta sẽ nói như vậy, lấy hóa đơn ra nói: “Đây là hóa đơn cậu Trần đã ký tên, cậu tự xem đi”.

Trần Văn Học nhận lấy xem, trên hóa đơn viết rõ ràng tổng chỉ phí sau khi chiết khấu là một triệu bảy. trăm tám mươi ngàn, lúc mình ký tên lại không xem, đúng là quá sơ suất rồi.

Nhìn lại hóa đơn thanh toán, giá rượu còn bình thường, chỉ là ba cô gái tiếp rượu, thông thường phục vụ như này sẽ thay thế bằng tên danh mục khác, nhưng hôm nay lại trực tiếp liệt kê ra, viết là: minh tinh tiếp khách.

Trần Văn Học kinh hãi.

Câu lạc bộ cao cấp như này đúng là có chương trình minh tinh tiếp khách giúp vui, giá cả cũng không có tiêu chuẩn gì, có thể hát một bài một trăm ngàn, cũng có thể uống một ly rượu hai trăm ngàn, còn tiền tip thì càng không cần nói.

Nhưng vấn đề là ba cô gái này cũng coi là minh tỉnh?

Trần Văn Học biết mình đã trúng chiêu, chắc chắn là có người tính kế anh ta, nhưng anh ta không nghĩ ra, là ai đã hại anh ta, tại sao phải hại anh ta.

Lúc này, đã có người bắt đầu vây xem.

Những người đến câu lạc bộ đều là người có thân phận có máu mặt, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười khúc khích.

Quản lý Trương thúc giục nói: “Thế nào, cậu Trần, cậu tự nghĩ cách, hay là tôi giúp cậu nghĩ cách?”

Trần Văn Học đang không biết phải trả lời thế nào, bỗng nghe có người nói: “Bao nhiêu tiền, tôi trả giúp anh ấy".

Mấy người từ cửa đi vào, người dẫn đầu là một cô gái trẻ.

Quản lý Trương vừa thấy người đến, lập tức đổi mặt tươi cười: “Ôi, cô Hoàng, cô đến rồi!”

Người đến chính là Hoàng Giai Huệ, đối tượng mà nhà họ Trần định hôn sự cho Trân Văn Học.

Quản lý Trương đưa hóa đơn cho Hoàng Giai Huệ, trên mặt còn hiện nụ cười xấu xa không dễ phát giác.

Hoàng Giai Huệ nhìn hóa đơn một cái, cau mày, sau đó nhìn sang Trần Văn Học.

Khi nhìn thấy dấu môi đỏ trên cổ áo và trên cổ của Trần Văn Học, vẻ mặt liên biến sắc.

“Trần Văn Học, không ngờ anh là loại người đó!", Hoàng Giai Huệ tức giận nói.

Trong lòng Trần Văn Học đang nổi lửa, lại thêm vốn dĩ không muốn liên quan gì với nhà họ Hoàng, cũng không thèm thích, đã sứt mẻ thì cho sứt mẻ luôn, không vui nói:

“Tôi là loại người nào?”

Hoàng Giai Huệ càng nổi giận, vứt hóa đơn lên mặt Trần Văn Học: “Đến câu lạc bộ chơi gái, chơi xong còn để vợ chưa cưới đến trả tiền, đúng là chỉ có anh, Trần Văn Học!”

Càng lúc càng nhiều người vây xem, có người nhận ra thân phận của họ, liền thì thầm to nhỏ.

Trần Văn Học hơi ngượng ngùng, nhưng lúc này anh †a lại không thể đi, quản lý Trương ngăn lại, muốn đu cũng không đi được.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đổ chuông, lấy ra vừa nhìn số điện thoại, Trần Văn Học đã mừng đến suýt nhảy lên.

“Trời ơi, anh ta còn sống?”

'Trần Văn Học cầm điện thoại, đi vào trong góc đại sảnh, vừa nói vừa cười lớn ha ha, giống như tên ngốc.

Lần này Hoàng Giai Huệ lại lúng túng.

Ngoài lúng túng, trong lòng cô ta cũng rất giận, giận gia đình sao lại tìm cho cô ta một người đàn ông như vậy để kết hôn, cho dù làm con rể ở rể cũng không được, người này không những nhân phẩm có vấn đề, mà còn là kẻ ngốc.

Quản lý Trương ghé đến nói: “Cô Hoàng, cô xem, hóa đơn này, cô có trả hay không?”

“Trả cái gì mà trả!", Hoàng Giai Huệ không vui nói: “Ai thích trả thì đi mà trải”

Nói xong, tức phừng phừng quay đầu bỏ đi.

Quản lý Trương bĩu môi, dường như không sầu lo vì hóa đơn này, cũng không giữ lại, chỉ là càng nhếch miệng cười hơn.

Trần Văn Học nghe điện xong, quay lại, phát hiện Hoàng Giai Huệ đã bỏ đi, liên hỏi Quản lý Trương: “Cô Hoàng đâu?”

Quản lý Trương cười lạnh lùng nói: “Vừa nãy người †a đồng ý giúp cậu trả tiền, cậu không nhận, bây giờ thì nhớ đến người ta rồi? Đương nhiên là đi rồi! Cậu Trần, có cần tôi cho người đuổi theo giúp cậu không?”

Trần Văn Học chắc chắn Hoàng Giai Huệ đã đi, thở nhẹ nhõm, nói: “Không cần đâu”.

Quản lý Trương nói: “Vậy hóa đơn của cậu làm thế nào? Hay là, tôi thông báo cho bố cậu cầm tiền đến chuộc người?”

“Ông dám!”, Trần Văn Học trừng mắt, lộ vẻ hung dữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK