"Quản gia Hầu!" Lý A Tứ gọi một tiếng, vội vàng chạy lên hỗ trợ mở cửa xe.
Anh ta nhớ cậu Lý và cô Lý đang ở bên trong tiếp đãi đại tiểu thư nhà họ Sở, lúc này không biết lại có vị khách quý nào tới nữa?
Vừa mở cửa ra, một gương mặt xinh đẹp đập vào mắt, Lý A Tứ ngây dại. "A Tứt"
Ngũ Ngọc Xuân từ trên xe bước xuống.
"Ngọc... Ngọc Xuân, sao cậu lại tới đây?", Lý A Tứ ngây ngốc hỏi.
"Về sau hai người chính là đồng nghiệp", Hầu Thất Quý nói.
"Hả?”, Lý A Tứ lấy làm kinh hãi.
"Cậu không muốn tôi đến?", Ngũ Ngọc Xuân ngửa mặt lên hỏi.
"Không, tôi..., Lý A Tứ nhất thời nghẹn lời, sờ đầu nói: "Vậy sau này hai chúng ta cùng nhau đứng gác".
Ngũ Ngọc Xuân cười khúc khích, liếc anh ta một cái: "Ai muốn đứng gác cùng cậu chứt”, nói xong liền xoay người ra sau xe lấy hành lý.
Hầu Thất Quý nói: "A Tứ cậu đúng là đầu gõ, Tiểu Ngũ lanh lợi hơn cậu nhiều! Làm sao tôi có thể để cô ta làm bảo vệ chứ?"
"Vậy thì làm cái gì?", Lý A Tứ Vấn.
"Nhà họ Lý đang thiếu nhân lực, hơn nữa chúng ta đều là đàn ông, việc chăm sóc cuộc sống thường ngày cho cô Lý có nhiều điều bất tiện. Tôi thấy Tiểu Ngũ lanh lợi thông minh, lại chịu khó siêng năng, liền bảo cô ta tới giúp đỡ, Hầu Thất Quý nói.
Bây giờ Lý A Tứ mới hiểu ra Ngũ Ngọc Xuân không phải tới làm bảo vệ, không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ của mình. Mà đột nhiên, trong lòng anh ta lại dâng lên một cảm giác vui vẻ khó hiểu.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi giúp Tiểu Ngũ xách hành lý!", Hầu 'Thất Quý thúc giục.
"Vâng vâng!", Lý A Tứ như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng đi giúp Ngũ Ngọc: Xuân lấy hành lý ra khỏi cốp xe.
Lúc sóng vai đi vào căn nhà họ Lý cùng Ngũ Ngọc Xuân, Lý A Tứ đột nhiên có một loại cảm giác hạnh phúc. Lần này Sở Dao cảm thấy rất hài lòng với hành trình đến nhà họ Lý.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình chiêu đãi cô ta rất thịnh soạn, không hề tỏ ra cao quý chút nào, luôn coi cô ta như bạn bè, ngay cả Đới Đình mà cô ta dẫn tới cũng được đối xử và tôn trọng y như vậy.
Điều này khiến cô ta nhận thức được một cậu Lý khác trước.
Ngày đó ở cửa hang xe, cậu Lý khinh thường mọi người, sự kiêu ngạo và xuất trần kia là khắc vào bên trong thực chất, mọi hành động đều khiến nửa thủ đô phải run sợ, đám cậu ấm cô chiêu bình thường vẫn luôn vô cùng ngạo mạn, ở trước mặt anh còn chẳng dám thở mạnh cái nào.
Sở Dao nhớ tới câu thơ của Tô Đông Pha: "...Phong cách oai hùng, phe phẩy quạt khăn, trong lúc nói cười, giặc chạy tan tác..."
Đối mặt với một nhân vật sâu không lường được lại thần bí ngạo mạn như vậy, Sở Dao là có mấy phần thấp thỏm.
Nhưng sau khi tới đây, Sở Dao phát hiện mình đã sai. Lý Dục Thần không hề có chút kênh kiệu nào, Lâm Mộng Đình còn thân thiết với cô ta như chị em.
Sau khi ngồi nửa ngày trong nhà họ Lý, Sở Dao đã hoàn toàn buông bỏ áp lực. của mình, thậm chí còn quên mất mình đang ở nơi đã từng là căn nhà số một thủ đô, mà giống như đang thoải mái uống trà trò chuyện trời đất với bạn bè vậy.
"Cậu Lý, cô Lý, tôi nguyện ý lấy ra trăm phần trăm thành ý để hợp tác với nhà họ Lý", Sở Dao hạ quyết tâm.
"Ồ, đây là thành ý của cô hay là thành ý của nhà họ Sở?", Lý Dục Thần cười hỏi.
Sở Dao cười nói: "Không dối gạt hai vị, địa vị của tôi trong gia tộc không cao, thậm chí có thể nói là rất xấu hổ, bởi vì quan hệ với anh trai tôi không tốt. Nhưng mà lần này bố tôi đã cho tôi quyền tự quyết đoán. Nói cách khác, trong lĩnh vực ô †ô và nguồn năng lượng mới mà tôi có thể quản lý, tôi không cần gia tộc đồng ý. cũng có thể phát triển hợp tác sâu hơn với nhà họ Lý. Mặt khác, mấy năm này Dao. Quang của tôi cũng đã có chút thành tựu về mọi phương diện, nếu như cậu Lý cảm thấy hứng thú, chúng ta cũng có thể hợp tác".
Lý Dục Thần nhìn Lâm Mộng Đình, nói: 'Mộng Đình, chuyện buôn bán, trước khi ông Lang đến, em cứ quyết định đi, anh không quan tâm".
Sở Dao khiếp sợ nhìn bọn họ.
Cậu Lý này lại thản nhiên giao chuyện lớn hai nhà Sở Lý hợp tác cho vợ mình, còn anh thì chẳng thèm hỏi nhiều một câu?
Chẳng lẽ ở trong mắt anh, việc làm ăn mấy trăm tỷ thậm chí mấy ngàn tỷ lại không quan trọng như vậy sao?
Lâm Mộng Đình cười lắc đầu, nói: "Nếu cô Sở đã có thành ý, vậy chắc chắn chúng tôi cũng sẽ hoan nghênh. Tôi thấy, chúng ta có thể ký một hiệp nghị nói chung trước, chỉ tiết cụ thể thì để chờ đội ngũ chuyên nghiệp của chúng tôi tới rồi xử lý sau".
Sở Dao gật đầu nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ trở về chuẩn bị kế hoạch chung trước, làm xong sẽ đến học hỏi cô Lý sau”.
Sau khi Sở Dao đi ra khỏi nhà họ Lý, trên đường hỏi Đới Đình: "Đình Đình, em cảm thấy cậu Lý và cô Lý này như thế nào?”
Đới Đình ngẫm nghĩ rồi nói: 'Không nói rõ được, cảm giác không giống ngày đó lắm. Ngày đó chính là Sát Thần hàng thế, hôm nay lại như gió xuân. Nhưng mà có một điều có thể khẳng định, ít nhất là bọn họ rất chân thành, không dối trá giống đám thiếu gia hào môn kia. Vốn dĩ em còn lo lắng rất khó liên hệ với bọn họ, bây giờ xem ra là lo lắng dư thừa. Chỉ cần chúng ta không tính toán, mưu mô, khôn ngoan, bọn họ sẽ vô hại”.
"Vô hại?", Sở Dao cười khúc khích: "Cái từ này, ai không biết còn tưởng rằng em đang đánh giá thức ăn gì đó. Làm sao em biết sau này bọn họ sẽ không hại chị?"
"Khinh thường đi, em cảm thấy thế”, Đới Đình nói.
Sở Dao sững sờ, bỗng nhiên có chút mất mát, nói: "Đúng vậy, khinh thường! Chị ở trong mắt cậu Lý không tính là cái gì đúng không?"
"Không riêng gì chị đâu, dường như bọn họ chẳng để vào mắt cái gì cả, thậm chí em còn có cảm giác, tất cả mọi người ở thủ đô cộng lại đều không thể lọt vào trong mắt cậu Lý. Cậu Lý giống như là..."
Đới Đình nói rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn mây bay phía xa, lộ ra vẻ mặt hướng tới.
"...Long chương phượng tư, khí thế trên trời, cậu ấy giống như là người trên trời, không phải người ở trên đời này vậy..."