Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Quảng Chí hơi sững sờ, anh ta biết Lý Dục Thần vội tới Hào Giang như vậy nhất định là có chuyện gì đó, chỉ không biết là nó có bất lợi cho nhà họ Hà hay không.

Anh ta lại nhìn Mã Sơn một lần nữa, quyết trước tiên cứ đồng ý đã.

“Được, vậy chúng ta đi luôn bây giờ đi”.

Hà Quảng Chí đang muốn rời khỏi đây cùng với Lý Dục Thăn thì chợt nghe ngoài cửa có người nói: “Không ai được đi!”

Một đám người nối đuôi nhau đi vào.

Mã Sơn lập tức cảnh giác như thể sư tử ngửi thấy mùi của loài mãnh thú khác.

Những người này người nào người nấy đều tỉnh thần dõi dào, bước đi trăm ổn, hơi thở khỏe mạnh, rõ ràng đều là người luyện võ.

Mười mấy người đi đầu vào đây đứng xếp thành hai hàng, sau đó hai võ sư mặc đồ Đường trang đi vào.

Đi sau hai võ sư này là một người đàn ông trung niên, mặc âu phục, đeo kính mắt, dáng vẻ nhã nhặn, sắc mặt khá nặng nề.

Mọi người xôn xao. Người Hương Giang đều nhận ra đây là gia chủ đương thời của nhà họ Lý, Lý Triệu Phong, đồng thời là con trai cả của người giàu nhất Hương Giang - Lý Ngôn Thành.

“Bố!"

Lý Cửu An và Lý Thừa Bình vừa trông thấy Lý Triệu Phong, lập tức vui mừng quá đối.

Nhưng Lý Triệu Phong không vội đi hỏi han cậu con trai bị thương mà lại đứng dẹp qua một bên để nhường đường.

Mọi người kinh ngạc phát hiện ra sau lưng Lý Triệu Phong có một ông cụ đang chậm rãi chống gậy đi tới đây.

Người này chính là bố của Lý Triệu Phong, người giàu nhất châu Á mà người Hương Giang vẫn luôn tự hào - Lý Ngôn Thành.

Đi theo bên cạnh Lý Ngôn Thành là một người đàn ông trung niên có khí chất nho nhã, tóc hơi hoa râm. Người này vừa tới đã đảo mắt nhìn Lý Dục Thần, sau đó khóa chặt tầm mắt vào Mã Sơn.

Mã Sơn cảm thấy căng thắng, cảm giác nguy hiểm vừa rồi chính là vì người này.

Tông Sư!

Mã Sơn không lùi bước, trong lòng trào dâng ý chí chiến đấu, ánh mắt nhìn đối phương không chút yếu thế.

Người kia dường như hơi bất ngờ, ánh mắt sáng lên, khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa.

Nhưng hầu hết mọi người đều chỉ chú ý tới Lý Ngôn Thành, trong đó có cả Lý Dục Thần.

Ông cụ này đã gần trăm tuổi, đi chống gậy, tinh thần không thua võ giả Tông Sư, thậm chí còn hơn.

Điều này không liên quan gì tới võ công, nó là sự tự tin có được từ cả đời kiêu ngạo, đánh bại vô số cường địch, đồng thời là thái độ không màng danh lợi sau khi trải qua mưa gió, hiểu thấu thói đời ấm lạnh.

Một người bình thường mà lại có thể đạt tới cảnh giới này thực chẳng dễ gì.

“Ông nội!"

Lý Cửu An và Lý Thừa Bình đồng thanh hô lên.

Lý Cửu An ngập tràn phấn khởi, quên cả đớn đau, ngọn lửa báo thù cháy lên trong lòng.

Ông nội Lý Ngôn Thành ra trận, người Hương Giang nào dám trái ý? Thế lực của nhà họ Lý đủ sức tung hoành ở Hương Giang! Anh ta muốn chặt tên Loạn Quyền Mã Sơn và Lý Dục Thần này thành tám khúc, ném xuống biển cho cá ăn.

Khác với Lý Cửu An, trong lòng Lý Thừa Bình hơi bất an. Từ nhỏ, anh ta đã hết sức kính sợ ông nội, không dám phạm lỗi nhỏ nào trước mặt ông cụ.

Chuyện hôm nay là do anh ta mà ra, anh ta rất sợ ông nôi sẽ trách phạt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK