Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Năm ấy ở hai phương nam - bắc cuộc so tài võ lâm và cuộc đọ sức Hạnh Lâm, so tài võ lâm và ta cùng với Chu Khiếu Uyên của Kim Lăng, được xưng là Nam Chu Bắc Khiếu, người trong thiên hạ đều muốn biết ai mới là Tông Sư số một thật sự. Mà cuộc đọ sức Hạnh Lâm chính là nhị thiên chi tranh giữa Bạch Cảnh Thiên và Hồ Vân Thiên”.

“Bên võ lâm bọn tôi vẫn chưa phân ra thắng bại, nhưng Hạnh Lâm lại có kết quả trước. Trong đại hội Hạnh Lâm Nam - Bắc tổ chức ở Bạc Châu, thuốc của Hồ Vân Thiên thiếu một loại dược liệu, bại bởi Bạch Cảnh Thiên. Từ đó về sau, Bạch Cảnh Thiên bị đẩy lên thần đàn, trở thành người bác sĩ giỏi nhất trong ngành y học Hoa Hạ, còn có người phong ông là Y Thánh. Nhưng ít ai biết rằng, cuộc so tài năm đó, Hồ Vân Thiên cố ý thua”.

Ông ta nói xong, người nhà họ Bạch vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Nếu Tiêu Sinh không phải là Bắc Đẩu Võ Lâm, bối phận cao, thế lực nhà họ Tiêu lại lớn thì nhà họ Bạch có lẽ sẽ trở mặt ngay lập tức.

Bạch Cảnh Thiên thăng Hồ Vân Thiên là chuyện mà cả thiên hạ đều biết, từ đó về sau nhà họ Bạch loáng thoáng áp đảo nhà họ Hồ ở Tiền Đường. Mà Hạnh Lâm phương bắc, hoặc là nói phái cung đình, nhờ vào việc này mà áp chế phái dân gian ở phía nam.

Chuyện trọng đại như thế mà lại bị Tiêu Sinh phủ định bằng một câu nói nhẹ nhàng, thử hỏi ai chịu được?

Cuối cùng Bạch Phương Hưng không nhẫn nhịn được mà phải nói: “Ông Tiêu, ông phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình đấy”.

Tiêu Sinh nhìn ông ta, nói: “Yên tâm, Tiêu Sinh tôi đây chưa già cả lẩm cẩm. Nếu ông không tin thì đi hỏi sư huynh Vương Sùng Tiên của ông, ông ấy biết đấy”.

Bạch Phương Hưng giật thót, nhắc đến Vương Sùng Tiên thì ông ta không dám nói gì nữa.

Trên danh nghĩa, Vương Sùng Tiên là sư huynh của ông ta, nhưng thực tế lại giống như sư phụ. Hồi nhỏ ông ta mới bái nhập Bạch Vân Quan chưa được bao lâu thì lão quan chủ quy tiên, Vương Sùng Tiên thay sư phụ dạy dỗ ông ta. Bản lĩnh ông ta có được bây giờ đều là do Vương Sùng Tiên dạy cho.

Tiên Sinh nói tiếp: “Hồ Vân Thiên cố ý thua trong cuộc đo sức cũng không có nghĩa là ông ta nhất định có thể thắng Bạch Cảnh Thiên. Một mặt là ông ta không màng danh lợi, mặt khác là ông ta đã nhận lời mời của nhà họ Lý, phải chữa bệnh cho. vợ của Lý Vân Hoa”.

“Chữa bệnh cho bà Lý thì liên quan gì đến nhị thiên chỉ tranh?”, Bạch Kính Đình không nhịn được bèn hỏi.

“Trên thực tế, nhà họ Lý mời Bạch Cảnh Thiên trước, nhưng Bạch Cảnh Thiên bởi vì đại hội Hạnh Lâm Nam - Bắc khi ấy mà từ chối nhà họ Lý. Không những từ chối mà còn cắt đứt quan hệ hai nhà Bạch - Lý”.

“Tại sao?”

“Tôi cũng không chắc lắm, chỉ nghe nói là vị phu nhân ấy đích xác là ma nữ, nhà họ Lý mời Bạch Cảnh Thiên ra tay là để đổi ma huyết, loại bỏ ma tâm cho bà ta. Nhưng Bạch Cảnh Thiên cho rằng việc này sẽ mang lại tai họa cho nhà họ Bạch, ông ấy từ chối cũng là điều dễ hiểu”.

“Bạch Cảnh Thiên không muốn ra tay, nhà họ Lý đành phải tìm đến Hồ Vân Thiên. Hồ Vân Thiên đồng ý, đồng thời ở đại hội Hạch Lâm cố ý thua Bạch Cảnh Thiên, từ đó mai danh ẩn tích. Người ngoài cảm thấy ông ta thua cho nên nản lòng thoái chí, quy ẩn núi sâu. Cũng có người nói rằng ông ta buồn lòng mà chết. Thật ra, ông ta lặng lẽ đến nhà họ Lý, vẫn luôn chữa bệnh cho vị phu nhân ấy”.

Tiêu Sinh tiếp tục kể.

“Bạch Cảnh Thiên về sau biết được sự thật, cảm thấy xấu hổ và giận dữ, bởi thế mới chết không nhắm mắt”, Tiêu Sinh nhìn người nhà họ Bạch, thở dài: “Hầy, ông ấy làm thế cũng là vì nhà họ Bạch, vì con cháu đời sau. Chuyện này không thể trách ông ấy được. Nhưng các ông trách ngược lại nhà họ Lý thì lại càng vô lý”.

Người nhà họ Bạch nghe xong, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Bạch Phương Hưng kìm lòng không đặng mà nói: “Tôi không hiểu, chỉ là khám bệnh thôi mà, bất kể là ai hay xuất thân thế nào, chẳng lẽ còn có thể liên lụy đến bác sĩ? Nhà họ Bạch bọn tôi mấy trăm năm qua chữa bệnh cho biết bao nhiêu người, vương công quý tộc, giặc cướp giang hồ, đủ mọi hạng người trong xã hội, có loại người nào mà chưa từng cứu chữa cho đâu? Đâu thấy nhà họ Bạch bị ảnh hưởng gì. Vì sao anh tôi lại không dám chữa bệnh cho thiếu phu nhân nhà họ Lý? Chuyện này không hợp lý, cũng không phù hợp với tính cách của anh tôi!”

Ông ta nói đúng những gì nhà họ Bạch nghĩ.

Bạch Phương Hưng còn nói: “Hồ Vân Thiên chữa bệnh đấy, nhà họ Hồ có bị làm sao đâu, chẳng phải vẫn là Dược Vương Giang Nam, số một Tiền Đường à?”

Tiêu Sinh nói: “Nhà họ Hồ không sao là bởi vì Hồ Vân Thiên sắp xếp việc quy ẩn trước, vạch rõ quan hệ với nhà họ Hồ. Sau đó, ông ta quy ẩn, không còn xuất hiện trên giang hồ nữa”.

“Không phải quy ẩn, mà ông ta chết rồi”, Lý Dục Thần bỗng lên tiếng.

“Chết rồi?”, mọi người giật mình.

“Sao cậu biết?”, Tiêu Sinh kinh ngạc, hỏi.

Lý Dục Thần nói: “Ông ta bị người ta vứt xác xuống giếng, oan hồn bị thuật pháp phong ấn. Chính tôi là người vớt xác ông ta lên, đem đi an táng. Nếu không có tôi phát hiện thì ông ta vĩnh viễn phải chịu sự thống khổ bị tà khí đoạt hồn, dù đã chết thì cũng chẳng khác nào rơi vào địa ngục”.

Mọi người trong phòng xuýt xoa kinh hãi.

Phải thù hận đến mức nào mới có thể đối phó một người như thế, chết cũng không tha mà còn muốn tàn hồn oán khi chịu khổ?

Lý Dục Thần buồn bã, anh không ngờ vì nhà họ Lý mà Hồ Vân Thiên hy sinh lớn nhường ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK