Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần cười nói: “Ông Từ, ông vẫn khỏe chứ?”

'Từ Thông cười lớn ha ha: “Ha ha ha, tôi biết ngay cậu Lý cát nhân thiên tướng, bên ngoài đều là những lời đồn vô căn cứ”.

Lý Dục Thần nói: “Hiếm khi ông Từ và cậu Từ tin tưởng, lần này cũng là đến cảm ơn ông”.

“Đâu có đâu cói”

Từ Thông ngoài mặt thì cười, nhưng cả người đã toát hết mồ hôi.

Ông ta biết Lý Dục Thần đã biết thái độ của Từ Hiểu Bắc và ông ta, thậm chí rất có thể đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bố con họ vừa nấy.

Cũng may Tiểu Bắc chưa làm ra chuyện ngu xuẩn, cũng may trong điện thoại mình đã gọi con trai về.

Ông ta không chắc chắn Lý Dục Thần đến từ lúc nào, nếu không có cuộc nói chuyện vừa nấy, thể hiện thái độ rõ ràng như vậy, Lý Dục Thần liệu có xuất hiện không?

Đời người là như vậy, cơ hội luôn xuất hiện vào những lúc không thể tưởng tượng được, cho nên phải nắm bắt bất cứ lúc nào, một khắc cũng không được. buông lỏng.

Nguy hiểm cũng như vậy.

“Ông Từ, tôi còn có chuyện muốn nhờ ông giúp”, Lý Dục Thần nói.

Từ Thông biết, cơ hội đã đến. Mình lại cược đúng rồi, lấy được lòng tin của Lý Dục Thần.

Lần trước ỏ thành phố Cô bị nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu cướp trước, ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, đêm không ngủ nổi. Bây giờ cũng coi như lại đi trước. mặt họ.

“Cậu Lý, cậu khách sáo rồi, chỉ cần cậu dặn dò, núi đao biển lửa, Từ Thông quyết không hàm hồ!”

Đương nhiên Từ Thông biết Lý Dục Thần không thể nào bảo ông ta lên núi đao xuống biển lửa, nhưng lời này cũng không thể hoàn toàn nói là lời xã giao. Nếu có lợi cho gia tộc, ông ta cũng sẵn sàng chấp nhận.

“Qua mười ngày nữa, Tiền Đường tổ chức đại hội võ lâm, không biết ông Từ có nghe nói đến không?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Đương nhiên tôi biết", Từ Thông nói: “Hai đại tông sư Tiền Đường đọ sức, tôi vốn muốn đi góp vui. Cậu Lý, Ÿ cần tôi làm việc gì?”

Lý Dục Thần nói: “Tối muốn nhờ ông tổ chức lễ đính hôn trước một ngày đại hội tông sư”.

“Lễ đính hôn?”, Từ Thông ngẩn người, bỗng hiểu ra, vui vẻ nói: “Cậu Lý muốn đính hôn với cô Lâm phải không? Chúc mừng chúc mừng! Cậu yên tâm, cứ giao. việc này cho tôi, cậu có yêu cầu gì?”

Lý Dục Thần cười nói: “Yêu cầu rất đơn giản, hai điều. Thứ nhất, càng vẻ vang hoành tráng càng tốt. Thứ hai, không được tiết lộ với bất kỳ ai là tôi bảo ông làm, chỉ nói là lễ đính hôn của một vị công tử hào môn thủ đô đính hôn với tiểu thư thế gia Nam Giang là được, có thể làm cho thần bí một chút. Nhưng nói trước nhé, tiền thì ông phải cho tôi vay trước, sau này trả hết cho ông”.

“Yên tâm đi, cậu Lý, cứ giao cho tôi. Tiền với không tiền gì chứ, coi như quà mừng tôi tặng cậu Lý! Ha ha ha..", Từ Thông bỗng cười ha ha: “Công tử hào môn thủ đô thần bí, và tiểu thư thế gia Nam Giang..., ha ha ha, đây là chuyện thú vị, nghĩ cũng thấy có hứng!”

Dạo này Trần Văn Học vô cùng bực bội, cả ngày chỉ có thể mượn rượu giải sầu.

Toàn bộ dự án đầu tư chủ đạo của anh ta đều tạm dừng, tài sản và quyền lực đều bị gia tộc thu hồi.

Đây là quyết định trên hội nghị gia tộc, đương nhiên cũng được Trần Định Bang, bố của anh ta đồng ý.

Nhưng đây chưa phải là việc khiến anh ta bực bội nhất, bực mình nhất là, trong nhà định một mối hôn sự cho anh ta, đối phương là con gái của nhà họ Hoàng, tên là Hoàng Giai Huệ.

Gặp mặt mấy lần, cũng không thể nói người ta không tốt, dung mạo khí chất cũng coi là hàng đầu, gia thế của nhà họ Hoàng cũng coi là lừng lẫy, còn có tông sư tọa trấn.

Nhưng anh ta có thể chấp nhận bất kỳ ai, chỉ không thể chấp nhận nhà họ Hoàng.

Vì giữa mẹ của anh và nhà họ Hoàng có mâu thuẫn không thể hòa giải, thậm chí nói là thù hận.

Mẹ của Trần Văn Học tên là La Bội Dao. Nhà họ La vốn cũng là đại tộc thế gia ở Thân Châu, luôn là đối thủ cạnh tranh với nhà họ Hoàng, hai nhà tranh đấu gần trăm năm.

Sau này nhà họ La lụi bại, cái chết của ông ngoại bà ngoại, và hai người cậu của Trần Văn Học đều liên quan đến nhà họ Hoàng. Cho nên trong mắt mẹ La Bội Dao. của anh ta, nhà họ Hoàng là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ La.

' Bây giờ nhà họ Trần định hôn sự cho anh ta, chính là rị đánh vào mặt mẹ anh.

Anh ta tin đây không phải là chủ ý của bố, bố không phải là người vô tình vô nghĩa, có lẽ là chủ ý của trưởng bối khác trong gia tộc.

Dạo này việc làm ăn trên biển của nhà họ Trần không được thuận lợi, xung đột với đảo Cửu Long, tổn thất rất lớn.

Còn nhà họ Hoàng không những có thực lực về kinh doanh, mà còn có tông sư tọa trấn. Mượn uy danh của tông sư nhà họ Hoàng, cũng có thể đối kháng với đảo Cửu Long.

Bố là tộc trưởng nhà họ Trần, vì áp lực gia tộc, đã đồng ý chuyện này.

Nghe nói trên hội nghị gia tộc, bố và đám người già trong gia tộc tranh cãi rất lâu, cũng đề xuất cho những con cháu họ Trần khác trong gia tộc đi kết thân. Nhưng đám người già đó cho rằng, chỉ có con trai của gia tộc mới đủ trọng lượng, nên quyết định chuyện hoang đường này.

Trần Văn Học không dám nói với mẹ chuyện này, chỉ sợ mẹ tức giận, sức khỏe không chịu nổi.

Anh ta nghĩ rất nhiều cách, cũng không nghĩ ra phải giải quyết chuyện này thế nào.

Lại vào lúc này, truyền đến tin Lý Dục Thần đã chết.

Nếu Lý Dục Thần chết, có nghĩa là nhà họ Lâm sẽ bị diệt thực sự, và đầu tư ở thành phố Hòa của Trần Văn Học thất bại hoàn toàn.

Anh ta thành kẻ thất bại từ đầu đến đuôi, thậm chí nhà họ Hoàng đề nghị, cho Trần Văn Học ở rể nhà họ Hoàng.

Nhà họ Trần lại nói có thể suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK