“Gần đây em có khỏe không?”, Lý Dục Thần áy náy nhìn cô em gái này. Gần đây anh thực sự quá bận nên ít quan tâm cô ấy.
"Em rất khỏe”, Đinh Hương nói: "Anh Dục Thần, embiết anh rất bận. Anh không căn phải để ý đến em đâu, em đã lớn thế này rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân. Hễ rảnh rồi là anh Mã Sơn lại tới thăm em. À phải rồi, chị Mộng Đình đâu? Lâu lảm rồi chị ấy không đi học."
Sắc mặt Lý Dục Thần bưồn bã. Sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng anh vẫn kể cho Đinh Hương biết chuyện đã xảy ra với Lâm Mộng Đình. Dù sao thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết,hơn nữa cô ấy cũng được coi là một nửa người tu hành.
Đinh Hương nghe xong đau lòng, buồn bã, nghẹn ngào nói: “Anh Dục Thần, anh nhất định phải tìm lại hồn phách cho chị Mộng Đình đấy nhé"
Lý Dục Thần nói: “Đương nhiên rồi, nhất định anh sẽ tìm về".
Đinh Hương vẫn còn bưồn bã, cô ấy nắm chặt nắm đấm nói: “Bọn vu sư ác độc này, sau này tu vi của em đạt được thành tựu, nhất định em sẽ báo thù cho chị Mộng Đình!"
Lý Dục Thần chợt túm cổ tay Đinh Hương, đặt ngón tay lên mạch môn, nói: "Để anh kiểm tra xem công phu của em luyện tới đâu rồi nào”.
Sau đó, sắc mặt Lý Dục Thần chợt thay đổi, anh hỏi: “Găn đây em đang bận gì vậy? Không luyện công à?"
Đinh Hương ngạc nhiên đáp: “Đâu có, ngày nào ngoài học bài ra là em cũng đều luyện công, không hề nghỉ một ngày nào! Sao vậy? Em luyện sai à?”
Lý Dục Thần cũng ngạc nhiên, anh nói: "Trong kinh mạch của em không hề có chút chân khí nào, thần thức cũng không cảm nhận được sóng pháp lực của em, em chảo chẩn là mình vẫn luyện công đấy chứ?”
Đình Hương rất khẳng định: “Em chắc chắn mà, em luyện theo phương pháp mà anh dạy đó”
Lý Dục Thần cẩn thận hỏi thăm chỉ tiết chuyện luyện công của Định Hương, yêu cầu cô ấy biểu diễn trước mặt mình, tất cả đều không có vấn đề gì. Thế nhưng trong kinh mạch của Đinh Hương hoàn toàn không hề có chút chân khí nào, đan điền cũng trống không, nguyên thần không có dấu hiệu của sóng pháp lực.
Chuyện này thật bất bình thường. Nếu như Đinh Hương không có thiên phú thì đã đành nhưng rõ ràng cô ấy là thể ngũ âm, hơn nữa, ở lần gặp trước, rõ ràng là cô ấy đã có một chút tu vĩ nhất định, tại sao giờ lại đi lùi?
Lý Dục Thần không hiểu nổi. Anh truyền cho một bộ công pháp và khẩu quyết khác, bảo cô ấy luyện tập theo, chờ anh đi Nam Dương về sẽ xem hiệu quả thế nào.
Sau khi rời khỏi Đại học Nam Giang, Lý Dục Thần và Mã Sơn lập tức tới sân bay quốc tế Tiền Đường, lên chuyến bay tới Hương Giang.
Bọn họ ngồi khoang thương gia, chỗ ngồi hết sức rộng rãi.