Trên xe con có bốn người đi xuống, còn xe van thì đồng thời có mấy chục người xông ra, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí.
Nhóm người Trương Nhất Bình vừa khéo nhìn thấy khung cảnh này.
“Mẹ kiếp, họ định đánh nhau đấy à?”
“Là người của Lưu mặt sẹo”, trong mắt Trương Nhất Bình lộ vẻ căm thù, không biết là đang căm thù Lưu Hồng Vũ khiến anh ta mất mặt hay là căm thù Lý Dục Thần.
…
Sau khi quán bar dọn dẹp xong, không gian đột nhiên trở nên rất yên tĩnh. truyện xuyên nhanh
Nhưng ai cũng biết phía sau sự yên tĩnh này là một cơn bão sắp kéo đến.
Một đám người xông vào trong quán bar, đi lên phòng VIP trên tầng hai.
Lưu Hồng Vũ đang hầm hừ dưới đất nhìn thấy người đến thì lập tức lên tinh thần, chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Xông lên, giết chết nó cho tao!”
Những người này đều cầm gậy hoặc dao phay, lập tức xông về phía Lý Dục Thần.
Mã Sơn quát to: “Muốn động vào anh em của tao thì bước qua xác tao trước!”
Anh ta giơ ống thép lên lao vào giữa đám người.
Anh ta xông trái đánh phải, liên tục đỡ đòn như đang ở chỗ không người.
Châu Na vô cùng ngạc nhiên, Mã Sơn đã đi theo chị ta rất nhiều năm, chị ta biết Mã Sơn đánh nhau rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi như thế.
Nhưng nhìn một lúc lại thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Mã Sơn có đánh nhau giỏi đến mấy cũng chỉ là một người bình thường, sau có thể một mình đánh với mấy chục người được?
Anh ta cũng chỉ có thể đối phó với một vài người trước mặt, còn những người khác có kẻ vòng tới sau lưng anh ta đánh lén, có kẻ tấn công Lý Dục Thần.
Mà kỳ lạ ở chỗ không hề thấy Lý Dục Thần cử động, nhưng những người xông tới trước mặt anh kẻ thì ngã nhào kẻ thì đổi hướng đánh, chẳng những không đánh trúng anh còn tự đánh vào người mình, giúp Mã Sơn giải quyết những kẻ sau lưng.
Châu Na quan sát rất lâu, nhìn thấy Lý Dục Thần từ đầu đến cuối vẫn ung dung đứng tại chỗ, khiến chị ta cảm thấy khó hiểu.
Người của Lưu Hồng Vũ nhanh chóng nằm đầy dưới đất.
Mã Sơn đỏ mặt, nổi trận lôi đình, thở hổn hển, đứng giữa phòng tựa như thiên thần.
Thật ra ngay cả Mã Sơn cũng không tin mình có thể chiến đấu với nhiều người như thế, anh ta biết chắc chắn Lý Dục Thần có giúp đỡ.
“Người anh em, không ngờ em học nghệ trong núi còn học được cả võ công lợi hại như thế”, Mã Sơn cười to: “Đã thật đấy! Lâu lắm rồi không được đánh sảng khoái như thế này. Nào, còn ai nữa không?!”
Lưu Hồng Vũ thật sự không tin vào mắt mình, nhiều người như thế đều bị đánh bại cả rồi ư?
Khi nhìn thấy sau lưng mình vẫn còn hai người, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Châu Na cũng chú ý đến hai người này.
Khi nãy lúc Mã Sơn đánh nhau, từ đầu đến cuối hai người này đều chưa từng ra tay.
Một người đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Mã Sơn.
Một người khác thì như đang ngồi thiền, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng lên.
“Hai người còn ngây ra đó làm gì, xông lên đi!”, Lưu Hồng Vũ hét to.
Lúc này hai người họ mới tiến lên.
Người đầu tiên đi về phía Mã Sơn, còn người trung niên như ngồi thiền khi nãy thì đi về phía Lý Dục Thần.
Người đi về phía Mã Sơn rút một con dao găm từ bên hông ra, không nói một lời, vừa xông lên đã đâm về phía sườn của Mã Sơn.
“Tới đây!”
Mã Sơn hô lên một tiếng, lách mình tránh thoát, sau đó giơ gậy đập xuống.
Hai người đánh nhau trong không gian phòng VIP chật chội.
Cách dùng dao của vệ sĩ rất hung hiểm, ra tay dứt khoát, mỗi chiêu đều có thể lấy mạng.
Còn Mã Sơn thì dùng gậy đánh rất khí thế.
Lý Dục Thần thấy Mã Sơn không có dấu hiệu sẽ thua mà còn càng đánh càng hăng thì yên tâm, tập trung sự chú ý vào người đang đi về phía mình.
Anh có thể nhìn ra đây là một cao thủ võ đạo.
Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói một lời.
Lưu Hồng Vũ hét to: “Sư phụ Hoàng, mau ra tay đánh nó tàn phế cho tôi, giữ mạng nó lại, tôi muốn từ từ giết chết nó”.
“Im miệng!”, sư phụ Hoàng thậm chí còn không quay đầu lại.
Lưu Hồng Vũ lập tức im lặng không nói gì nữa.
Việc này khiến Châu Na rất bất ngờ.
Chị ta vốn tưởng rằng sư phụ Hoàng là tay sai mà Lưu Hồng Vũ nuôi, dù có bỏ tiền thuê đến cũng không thể vô lễ với ông ta như thế được.
Sao Lưu Hồng Vũ trông có vẻ rất sợ ông ta?
Dường như phía sau còn che giấu điều gì đó.
Sư phụ Hoàng chắp tay với Lý Dục Thần: “Tại hạ là Hoàng Hải của phái Thiết Y, khi nãy thấy các hạ dùng chiêu Triêm Y Thập Bát Điệt khá thuần thục, không biết cậu là người của môn phái nào, là đệ tử của ai?”
Châu Na thầm sáng tỏ, thì ra là Triêm Y Thập Bát Điệt, chẳng trách…
Lý Dục Thần không khỏi thấy buồn cười, không ngờ người này lại tưởng pháp lực tiên gia là Triêm Y Thập Bát Điệt.
Triêm Y Thập Bát Điệt cần người khác đến gần, sau đó mượn nội lực và độ nhanh nhẹn khiến người đó ngã ra ngoài, là một cách sử dụng sức mạnh đòn bẩy.
Còn cái Lý Dục Thần học là pháp thuật của Thiên Đô, thần công Cửu Chuyển Huyền Nguyên, dù anh chưa đột phá Tiên Thiên nhưng muốn khiến mấy người bình thường bị ngã từ xa là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Phái Thiết Y…”, Lý Dục Thần lắc đầu: “Chưa từng nghe nói tới”.
Hoàng Hải cho rằng Lý Dục Thần cố ý, làm gì có người luyện võ nào không biết đến phái Thiết Y: “Nhóc con, vậy tôi sẽ cho cậu được nhìn thấy Thập Bát Hoành Luyện của phái Thiết Yên”.
Dứt lời, cánh tay ông ta khẽ rung, quần áo trên người rách ra biến thành những mảnh vụn, bay lượn trên không trung như hoa tuyết.
Động tác này khiến những người trong phòng VIP trợn mắt há mồm.
Châu Na cũng thấy tim đập thình thịch, chị ta sợ rằng dù chú Minh có đến cũng không dẹp yên được chuyện này.
Lưu Hồng Vũ cười to: “Ranh con đã thấy chưa, đây chính là võ công đấy, mày chết chắc rồi!”
Lúc này, Mã Sơn đã dồn vệ sĩ kia đến góc. Trên người vệ sĩ đầy vết thương, chẳng mấy chốc đã không trụ được nữa, bị Mã Sơn dùng mấy gậy liên tiếp đánh ngã xuống đất.
Mã Sơn quay đầu, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng Hoàng Hải làm quần áo rách ra, anh ta thầm thấy kinh ngạc, sợ anh em của mình chịu thiệt nên lập tức xông tới.
“Để tôi so tài với ông trước!”
Dứt lời, anh ta giơ tay đập tới một gậy.
Hoàng Hải cũng không thèm tránh né, mặc cho gậy của Mã Sơn đánh lên ngực mình.
Một âm thanh nặng nề vang lên, cây gậy như đánh vào một tấm sắt bọc da, nó giật bắn lên, khiến cánh tay Mã Sơn tê dại.
“Mẹ kiếp, thật sự là Thiết Bố Sam!”
Mã Sơn hô lên một tiếng, nhặt một con dao găm từ dưới đất lên đâm thẳng về phía cổ họng của Hoàng Hải.
Hoàng Hải vẫn không động đậy.
Con dao đâm trúng cổ họng, mũi dao còn không đâm vào được dù là nửa phân.
Mã Sơn còn muốn thử lại nhưng đã bị Lý Dục Thần ngăn cản.
“Để em”.
Anh đi tới trước mặt Hoàng Hải.
“Không phải ông vừa nói tôi biết Triêm Y Thập Bát Điệt à, vậy tôi sẽ cho ông thấy Triêm Y Thập Bát Điệt của tôi phá Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam của ông như thế nào”.
Anh vừa nói hết câu, Hoàng Hải đã bay ra xa.