Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, nếu nhà họ Na tỏ thái độ thù địch, hoặc anh phát hiện bọn họ cũng nhúng tay vào chuyện năm đó, Lý Dục Thần tuyệt đối không nương tay.

Nhà họ Lý biến mất như thế nào thì cũng khiến bọn họ biến mất như thế.

Sở dĩ anh chọn ngày hôm nay đến nhà họ Na là bởi vì hôm nay người nhà họ Na đều có mặt, đông người thì khó che giấu bí mật.

Hơn nữa, Đạm Đài Ngọc chỉ nói Minh Phó ở nhà họ Na, chưa kịp nói tên ra, Lý Dục Thần suy đoán người nọ là Na Nhữ An.

Hôm nay, những thành viên quan trọng của nhà họ Na đều có mặt đông đủ, có thể dễ dàng xác nhận để tránh sai lầm.

Bảo vệ nhà họ Na trông có vẻ hoảng loạn, không chú ý đến anh, cho nên anh nói chuyện với bọn họ.

Trong trang viên, nhiều người chạy tới chạy lui, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó.

Các nhân viên an ninh không rõ tình hình của hội nghị gia tộc, bọn họ đang làm nhiệm vụ, chỉ có thể biết tin tức thông qua nhóm chat của bảo vệ.

Nhưng với vài câu trò chuyện đơn giản của bọn họ, Lý Dục Thần đã đoán được đại khái bên trong xảy ra chuyện gì.

Một người ăn mặc như quản gia đi tới, bảo vệ lập tức đứng thẳng lên.

Quản gia nói vài câu với bọn họ rồi đi ra cổng, đứng chờ ở ven đường với điệu bộ lo lắng. Hiển nhiên không phải đến để đón tiếp Lý Dục Thần.

Bảo vệ nhận được chỉ thị của quản gia, lại gần xua tay đuổi Lý Dục Thần: “Đi đi, đi đi, bây giờ gia chủ không tiếp khách”.

Lý Dục Thần nói: “Các anh có chắc là không cần tôi đi vào không? Nếu tôi không vào thì sợ rằng bên trong sẽ có rất nhiều người chết đấy”.

Bảo vệ ngớ ra, rồi nổi giận, nói: “Cậu nói gì thế hả?”

Quản gia đứng ở lề đường nghe thấy anh nói vậy thì đi tới quan sát anh vài lần với ánh mắt nghi ngờ:

“Cậu là ai? Sao cậu lại biết chuyện bên trong?”

Lý Dục Thần nói: “Tôi đã nói tên mình rồi, bây giờ các ông mời tôi vào thì có thể phòng ngừa được nhiều thương vong. Nếu ông không tự quyết định được thì tốt nhất đi báo với gia chủ nhà ông”.

Quản gia nhận định anh với Na Nhữ An là cá mè một lứa, ông ta cười gắn, nói: “Thăng ranh, năm mơ giữa ban ngày à? Tôi nói cho cậu biết, Na Nhữ An chết rồi! Thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ chen vào. Người đâu, bắt cậu ta lại!”

Bảo vệ định ra tay. Nhưng bọn họ sao có thể bắt được Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần đứng yên ở đó, nhưng đến cả vạt áo của anh bọn họ cũng không chạm vào được.

Quản gia nổi giận đùng đùng: “Đám vô dụng! Nuôi các cậu tốn cơm tốn gạo! Gọi người đi! Gọi người!”

Bảo vệ lấy bộ đàm ra gọi thêm người. Đúng lúc này, một chiếc xe lao nhanh tới, dừng lại trước cổng.

Quản gia vừa trông thấy ô tô đến thì vội vàng tiến lên đón.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK