Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa thấy mặt người này, Vương Bách Thuận liền biết chuyện này phiền rồi đây.

Người này tên là Phan Vân Long, là đại đệ tử của Tân Thụ Nghĩa, đồng thời được xưng là đại sư huynh của Sách Môn.

Phan Vân Long rất nổi danh trong giới, Tần gia lui ra khỏi tâm mắt của mọi người, mọi việc trong Tân Môn đều do Phan Vân Long xử lý.

Như Vinh Quảng Kiệt, tuy là con nuôi của Tần gia, được Tân gia yêu thương, nhưng thực lực và mức độ nổi tiếng lại kém xa Phan Vân Long.

Bàn về thế lực ở Phan Gia Viên và xưởng Lưu Ly, hắn ta mới là nhân vật hô phong hoán vũ chân chính.

Hơn nữa, nghe nói công phu của hắn ta được chân truyền từ Tân gia, đã bước vào hàng ngũ cao thủ, không biết bây giờ đã đạt đến cảnh giới nào.

“Anh Phan!” Phần lớn người trong giới đều gọi Phan Vân Long là Phan gia, nhưng Vương Bách Thân và Tần gia cùng lứa, không thể gọi đệ tử của Tân gia là “gia” được, bèn gọi “anh” thể hiện sự kính trọng.

“Ồ, tứ gia ở đây à”, Phan Vân Long đáp lại, sau đó lại nhìn Vinh Quảng Kiệt nằm với vẻ mặt đau đớn trên mặt đất.

“Đại sư huynh! Cứu tôi!”, Vinh Quảng Kiệt khóc lóc gọi hẳn ta.

Phan Vân Long đanh mặt: “Khóc cái gì mà khóc! Đệ tử Tân Môn chưa bao giờ khóc. Đừng có để sư phụ chúng ta mất mặt!”

Tiếng khóc tang của Vinh Quảng Kiệt lập tức im bặt, hắn ta nhịn đau, nuốt lời muốn nói lại trong bụng.

Phan Vân Long ngồi xổm xuống sờ vai hắn ta. Vinh Quảng Kiệt kêu “á” lên.

Phan Vân Long cau mày, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Phân Cân Thác Gốt! Ai ra tay tàn nhẫn như thế này!”

Vinh Quang Kiệt đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra như mưa, hắn ta nhìn chòng chọc vào Lâm Vân, nói: “Chính là thằng chó kia! Nó ra tay quá tàn nhẫn! Cánh tay tôi chắc chắn bị phế bỏ rồi, sư huynh anh phải báo thù cho tôi!

Sau khi kiểm tra vết thương xong, Phan Vân Long không dám liều lĩnh chữa trị cho Vinh Quang Kiệt, chỉ nói: “Cậu yên tâm, ở thủ đô này không ai có thể bắt nạt đệ tử của Tân Môn. Ai làm cậu bị thương, sư huynh sẽ đòi lại gấp bội cho cậu”.

Vinh Quang Kiệt gật đầu thật mạnh, thù hận bao phủ trái tim hắn ta, đau đớn cũng vì thế mà giảm bớt đôi phần, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Vân và Lâm Mộng Đình, ánh mắt như muốn giết người, hắn ta nghiến răng nói: “Bọn mày chết chắc rồi!”

Phan Vân Long đứng dậy, nhìn Lâm Vân, lạnh lùng hỏi: “Cậu ra tay à?”

“Anh là ai2”, Lâm Vân quan sát Phan Vân Long vài lần, hỏi với giọng khinh thường.

Ánh mắt của Phan Vân Long sắc bén như lưỡi dao, hắn ta hừ lạnh, nói: “Hừ, ngay cả Phan Vân Long này mà cũng không nhận ra mà dám ở Phan Viên Gia đả thương người khác? Nhóc, to gan quá đấy!”

Lâm Vân cười khẩy, nói: “Tại sao tôi phải biết anh? Bởi vì anh họ Phan à? Phan Gia Viên là nhà anh mở à? Vậy nếu anh họ Tử thì cả Tử Cấm Thành thuộc về anh chắc?”

Mặt Phan Vân Long nặng như chì, hẳn ta nổi giận: “Mồm mép tép nhảy, ngông cuồng vô tri, tôi phải thay mặt bố mẹ cậu dạy cho cậu một bài học!”

Hắn ta đang định động thủ thì đằng sau Vương Bách Thuận bỗng lên tiếng: “Khoan đãt”

Phan Vân Long quay đầu lại, cau mày nói: “Tứ gia có gì chỉ giáo?”

Vương Bách Thuận chắp tay, nói: “Anh Phan, e là có sự hiểu lầm ở đây. Tục ngữ nói, oan gia thì nên hòa giải chứ đừng gây thù, tôi muốn làm người điều giải, mọi người cùng đi đến vườn nhà tôi uống chén trà, nói rõ mọi chuyện, anh thấy thế nào?”

Sắc mặt Phan Vân Long hơi thay đổi, hắn ta nói: “Đáng lẽ Tứ gia đã nói thế thì tôi cũng phải nể mặt. Nhưng thằng nhãi này đánh sư đệ tôi bị thương, mà Tứ gia cũng biết đấy, sư đệ là đệ tử quan môn của sư phụ tôi, cũng là con nuôi của ông ấy. Cậu ta đả thương sư đệ ngay trước mặt mọi người, lại còn ra tay tàn nhãn, trực tiếp phế bỏ hai tay của sư đệ tôi. Nếu tôi bỏ qua thì Phan Vân Long này về sau còn lăn lộn giang hồ thế nào nữa? Mặt mũi của Tân Môn bọn tôi biết để vào đâu? Tứ gia, không phải tôi không nể mặt ông. Nhưng cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải giải quyết xong từng việc. Chờ tôi đánh gãy hai tay hai chân của thằng nhãi này, nếu Tứ gia có nhã hứng thì tôi sẽ đến chỗ ông uống trà”.

Vương Bách Thuận thở dài, biết Phan Vân Long không chịu dừng tay.

Khó xử lý rồi đây. Nếu ông ta khăng khăng nhúng tay vào chuyện này, với thế lực của nhà họ Vương thì không khó để bảo vệ chị em cô Lý. Phan Vân Long lợi hại đến đâu thì cũng không dám xung đột trực tiếp với nhà họ Vương.

Nhưng làm thế chẳng khác nào trở mặt với Tân gia.

Từ góc độ lý trí, dù Vương Bách Thuận hay bất cứ ai của nhà họ Vương đều không thể đắc tội Tân gia - Tông Sư của Tân Môn - chỉ vì Lý Dục Thần vừa mới đến thủ đô được.

Vấn đề không phải là sợ hay không, mà là làm thế có đáng giá không. Nếu Vương Bách Thuận làm vậy thì chắc chăn về nhà sẽ bị mắng.

Vốn dĩ địa vị của ông ta ở nhà đã thấp, nhiều trưởng bối trong tộc còn chướng mắt ông ta, bảo ông ta ngu dốt bất tài. Có vài người trẻ tuổi còn nói xấu sau lưng ông ta, nói ông ta là già không nên nết, chiếm lợi mà không làm, ông ta biết chứ. Chẳng qua ông ta cũng có chút danh tiếng trong chốn giang hồ, đại ca ông ta Vương Bách Xuyên cũng che chở, cho nên ông ta mới có một vị trí nho nhỏ trong gia tộc.

Nhưng từ góc độ đạo đức, nếu hôm nay Vương Bách Thuận nhắm mắt làm ngơ thì không hợp tình hợp lý.

Bởi vì chuyện này là vốn do Vinh Quảng Kiệt sai, huống chi mình còn đang cất hai quả cầu linh lung Thanh Ngọc Sư Tử mà Hầu Thất Quý đưa!

Vương Bách Thuận còn đang nghĩ làm sao để vẹn cả đôi dàng thì Lâm Mộng Đình lên tiếng.

“Tứ gia, việc này không liên quan đến ông, ông không cần cảm thấy khó xử. Tiểu Vân đánh người, bọn tôi dám làm dám chịu. Nếu nhà họ Lý dám trở lại thủ đô thì không sợ bất cứ ai hay bất cứ việc gì. Anh Phan đây khăng khăng muốn đánh gãy chân tay của Tiểu Vân phải không, cứ việc ra tay, có thể đánh gãy được hay không phải xem anh có bản lĩnh ấy không đã”.

Vương Bách Thuận vừa bội phục vừa lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK