Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác Lãng cau mày nói: "Cậu biết sư phụ tôi?"

"Sao lại chỉ có mỗi biết được!", Na Nhữ An nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Hai mươi năm trước, sư phụ ông cũng từng nói với một người như ông nói..."

Tác Lãng cũng không để ý đến lời nói của Na Nhữ An. Na Nhữ An chỉ mới ngoài ba mươi, hai mươi năm trước anh ta chỉ là một đứa bé mười mấy tuổi,

làm sao có thể biết sư tôn của ông ta - Đan Tăng pháp sư được chứ.

"Nếu cậu đã không muốn sám hối trước Phật, vậy tôi cũng chỉ có thể đưa ngươi đến Địa Ngục hối cải thôi", Tác Lãng nói.

Hai tay của ông ta chắp tay trước ngực, niệm tụng chú ngữ, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh như bầu trời đêm.

Tiếng chú ngữ gấp gáp như mưa rơi, đánh vào trong lòng mọi người.

Không gian xung quanh Na Nhữ An như bọt nước mộng ảo lay động, chú ngữ như tên bắn xuyên qua hư không, đâm về phía Na Nhữ An.

Na Nhữ An cười ha ha: "Chỉ thế thôi sao?"

Chỉ thấy anh ta giơ tay lên, ngón tay bỗng nhiên dài ra, như nhánh cây dây leo kéo dài, xuyên qua hư không bọt nước mộng ảo, đâm vào Tác Lãng.

||||| Truyện đề cử: Xuân Đề |||||

Tác Lãng vô cùng kinh hãi, nhấc chân dẫm mạnh xuống mặt đất một cái, nền đất nứt toác, toàn bộ căn phòng đều rung động.

Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, lo lắng nó sẽ sụp đổ xuống.

Mà theo một cước này chấn động, hư không bọt nước trước mặt Tác Lãng vỡ vụn, cánh tay thò tới của Na Nhữ An cũng đứt gãy theo, bàn tay anh †a rơi xuống đất bịch một tiếng.

Mọi người nhìn thấy Phật pháp cao thâm như vậy, sau khi chấn động liền sinh lòng kính nể.

Cao tăng chùa Bạch Tháp quả nhiên lợi hại! Chỉ mới đối mặt thôi mà đã cắt đứt một cánh tay của Na Nhữ An rồi.

Lúc mọi người đang cảm thấy sẽ thắng chắc, Na Nhữ An chắc chắn sẽ bị đánh bại, chợt nghe Na Nhữ An cười một tiếng ha ha:

"Hòa thượng, ông muốn đưa tôi đến Địa Ngục, nhưng ông có biết tôi đến từ đâu không?"

Tác Lãng không trả lời, chỉ hơi nhíu mày một chút. Na Nhữ An tự hỏi tự trả lời: "Tôi đến từ Địa Ngục, cho nên không cần ông đưa tiễn. Ngược lại là ông, tôi có thể tiễn ông một đoạn đường, cho ông được

nhìn thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát, ha ha ha!"

Vừa dứt lời, cánh tay bị đứt nằm trên mặt đất bỗng nhiên bay lên, đụng vào ngực hòa thượng, năm ngón tay như móng nhọn chụp vào.

Tác Lãng kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó liền lùi lại mấy bước, một tay bắt lấy bàn tay đứt dán trên ngực, kéo mạnh ra một cái.

Bàn tay bị ông ta rút ra, tăng y bị xé rách, lộ ra năm lỗ ngón tay trước ngực, máu tươi phun ra ngoài.

Sắc mặt Tác Lãng tái nhợt, vội vàng ném bàn tay đứt đi, điểm mấy cái lên ngực mình, há miệng tụng chú ngữ mới cầm máu được.

Mà bàn tay đứt kia thì lại bay trở về cánh tay của Na Nhữ An, máu thịt nối liền, lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK