Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần không nổi giận, khẽ cười nói: “Gia chủ Trần, tôi nói chuyện với ông, hoàn toàn là nể mặt Văn Học, nếu không, ông có mang kiệu tám người khiêng mời tôi, tôi cũng không nói thêm với ông một câu”.

Trần Định Bang bị câu này chọc đến tức cười: “Ha ha, nhóc con, giỏi lắm! Tôi không so đo. với cậu, bây giờ cậu lập tức biến mất trước mặt ôi, sau này không được phép qua lại với con trai tôi, một khi tôi phát hiện ra..."

Trần Định Bang dừng lại, giọng điệu nặng xuống, trong phòng chìm vào trầm mặc.

Trần Văn Học sợ giật mình, vội vàng muốn xoa dịu, nói: “Bố à, có chút hiểu lầm...”

Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Trần Định Bang cắt ngang: “Con có thể cãi lại bố, có thể làm sai, nhưng lý do chỉ có thể là vì mẹ con, nếu là chuyện khác, thì con câm miệng cho bố!”

Trần Văn Học nuốt lời đang nói xuống. “Nhóc con, mau cút đi, còn không đi, thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”, Trần Chí

Hổ Trần Định Bang cười lạnh lùng uy hiếp nói.

“Đi? Hôm nay ở đây ai cũng có thể đi, chỉ có anh là không đi nổi”, Lý Dục Thần nhìn ông ta nói

"Cái gì?”, Trần Chí Hổ như nghe được chuyện cười buồn cười nhất, cười cực kỳ khoa trương: “Ha ha ha... anh ta nói cái gì? Nói tôi không đi nổi? Ha ha ha, tôi không đi nổi? Anh tưởng anh là ai?"

Rồi lại nói với vệ sĩ: “Mấy người các anh, lên, dạy cho anh ta một bài học!”

Vệ sĩ lên trước, muốn dạy bảo Lý Dục Thần.

Đương nhiên Trần Văn Học không cho phép, tuy anh ta biết đám vệ sĩ này không động được: vào một cọng lông của Lý Dục Thần, nhưng anh ta vẫn không cho phép chuyện như vậy xảy ra, bèn chặn trước mặt Lý Dục Thần nói: “Dừng tay! Tôi xem các anh ai dám động vào bạn của tôi!”

Trần Chí Hổ cười lạnh lùng nói: “Văn Học, bây giờ em càng ngày càng nghĩ cho người ngoài rồi, dám công khai đối đầu với anh trai! Em có tin anh cho họ đánh luôn cả em không?”

Trần Văn Học nói: “Có giỏi thì anh làm đi!”

Trần Chí Hổ nói: “Đừng tưởng anh không dám! Hôm nay trước mặt bố, coi như thay bố dạy bảo eml”

Hai anh em giằng co, Trân Định Bang ở bên cạnh thái độ khác thường, lại không quát ngăn lại.

Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, kéo. Trần Văn Học sang một bên, đối mặt trực diện với mấy bảo vệ, sau đó nói:

“Nhà họ Trần ở Thân Châu nổi tiếng khắp nơi, tôi còn nghĩ gia chủ nhà họ Trần là nhân vật anh hùng thế nào, xem ra cũng chỉ vậy mà thôi. Vốn dĩ còn muốn nói lý với ông, bây giờ xem ra cũng không cần nữa, vì ông vốn không phân trằng đen. Đã như vậy, tôi cũng không cần nói lý với ông nữa”.

Trần Định Bang tức giận nói: “Cậu nói cái gì”

Trần Chí Hổ quát lên: “Các người còn ngây ra đó làm gì, đánh chết anh ta cho tôi!”

Đám bảo vệ xông lên. Lý Dục Thần vung tay. Mấy bảo vệ liền bay đi như tro giấy.

Đám vệ sĩ xoay tròn trong không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Họ không bị thương, Lý Dục Thần không thù không oán với đám vệ sĩ này, cho nên ra tay không nặng, không làm thương đến tính mạng của họ.

Đám vệ sĩ đứng dưới đất, người nào cũng. kinh hãi không thôi. Từ lúc bay lên đến lúc rơi xuống, tuy rất nhanh, nhưng cứ như trải qua một kiếp vậy. Cảm giác đáng sợ đó, chỉ có người đích thân trả qua mới biết.

Họ ngẩn người đứng ở đó, dường như bị rút sạch sức lực, cũng không động đậy nổi. Trên thực tế, cũng không có một ai dám động đậy.

Trần Định Bang khẽ há miệng, nhìn Lý Dục Thần với vài phần kinh ngạc.

Ông ta sớm biết Lý Dục Thần rất giỏi công phu, nếu chỉ là Trần Văn Học nói, đương nhiên ông ta sẽ không coi là gì. Nhưng Cố Ngôn Châu cũng nói như vậy, thì không phải lời giả dối.

Cố Ngôn Châu xuất thân từ Cố thị Tân Môn, Tân Môn là trung tâm của võ lâm bắc phái, Cố thị sừng sững ở Lâm Môn mấy trăm năm, nhiều đời có cao thủ.

Trần Định Bang vô cùng tôn trọng Cố Ngôn Châu, nhưng mặc dù vậy, ông ta cũng cảm thấy lão Cố đánh giá Lý Dục Thần hơi quá sự thực, chỉ coi như là vì ông ta đã lớn tuổi.

Nhưng bây giờ thấy vậy, Trần Định Bang phát hiện, Cố Ngôn Châu và con trai Trần Văn Học của mình có lẽ là nói thật.

Mấy vệ sĩ này, tuy không phải là cao thủ như. Cố Ngôn Châu, nhưng cũng là tay cừ khôi được chọn kỹ càng. Một cái vung tay nhẹ nhàng của Lý Dục Thần đã đánh bay người ta rồi?

Hoàng Duy Long đứng bên cạnh Trần Định Bang trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng chấn hãi không kém gì Trần Định Bang.

Trần Định Bang không biết võ công, nhưng Hoàng Duy Long biết, không chỉ biết, mà còn được coi là cao thủ.

Võ công của ông ta được gia truyền, tổ phụ của ông ta từng là người đứng đầu trên đại hội đấu võ Vạn Quốc ở Thân Châu trước đây, chú của ông ta Hoàng Tổ Hùng còn là tông sư.

Ông ta nhìn rõ hơn Trần Định Bang, trong cái vung tay tùy ý của Lý Dục Thần, ẩn chứa sức mạnh cường mạnh thế nào!

Hoàng Duy Long muốn đánh gục mấy vệ sĩ này không phải việc khó, cũng chỉ trong một hai chiêu, nhưng muốn giống như Lý Dục Thần, chỉ vung tay là làm được, ông ta tự nhận không làm được.

Cũng chỉ có chú Hoàng Tổ Hùng của ông ta mới có thể làm được.

Nhưng Hoàng Tổ Hùng là tông sư, chẳng lẽ tên nhóc trước mặt cũng là tông sư?

Hoàng Duy Long không khỏi lắc đầu. Tông sư hơn hai mươi tuổi, thật đáng sợ! Vốn là không thể nào!

Lý Dục Thần chậm rãi đi đến trước mặt Trần Chí Hổ, lạnh lùng nhìn anh ta.

Trần Chí Hổ chỉ cảm thấy lông tóc trên người dựng đứng hết lên, lưng ướt đãm mồ hôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK