Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Thảo Đường được xây dựng mở rộng từ một ngôi nhà theo lối kiến trúc. cổ, nhà trước và chỗ cơi nới thêm trở thành tiệm thuốc và gian trước của y quán, hai bên trái phải đều là kiến trúc kiểu mở, trông rất bề thế.

Khu nhà trong là bộ phận chính của y quán, hai gian nhà hai bên là phòng khám bệnh chuyên gia, nơi hội tụ các danh y. Hai bên phòng khám bệnh xây thêm hai tòa nhà có kiến trúc mái bay giả cổ, bên trong lại được trang bị toàn là các thiết bị hiện đại.

Nhà chính và phòng bên hông được dùng làm văn phòng và kho hàng. Khu nhà sau là khu vực riêng của nhà họ Bạch, người không nhiệm vụ miễn vào.

Bạch Phương Hưng dẫn mọi người tới sân sau nhưng không dừng lại mà đi tiếp qua chiếc cửa nhỏ ẩn ở góc tây bắc.

Hóa ra, sau khi đi qua cánh cửa này mới thấy đằng sau vẫn còn một khu vườn riêng biệt nữa, đình đài lầu tạ, núi giả, hành lang quanh co, yên tĩnh hơn so với khu nhà trước nhiều.

Đây là nơi được dành riêng để tiếp các bệnh nhân quan trọng, nhà ở, sân vườn biệt lập, không phải tiếp xúc với những người ở nhà trước.

Vừa rồi Bạch Phương Hưng đang ở đây, tới khi Bạch Quân Đường sai người vào gọi, ông ta mới chạy ra.

Hầu hết bác sĩ và nhân viện của Bách Thảo Đường đều ở tại y quán đằng trước, Người được đi vào đây toàn là nhân viên thân tín của nhà họ Bạch, đi đằng sau họ là Lý Dục Thần, Lâm Mộng Đình và ông chủ Hầu.

Họ đi tới trước một tòa nhà nhỏ có hai người ăn mặc kiểu vệ sĩ đứng bên ngoài.

Lý Dục Thần hơi ngạc nhiên, hai người này đều là cao thủ võ đạo, công phu đã tới Hóa Kình.

Trong số những người nhà họ Bạch mà vừa rồi anh nhìn thấy, ngoài Bạch Phương Hưng ra, kể cả Bạch Kính Đình cũng không biết võ công, cùng lắm chỉ tập một chút bài võ dưỡng khí của y gia mà thôi.

Nhưng khi đi vào đến đây thì ngay cả vệ sĩ trông cửa cũng là cao thủ Hóa Kình.

Rốt cuộc bên trong có nhân vật ghê gớm cỡ nào?

Bạch Phương Hưng phải chào vệ sĩ, vệ sĩ mới mở cửa cho họ vào, ánh mắt cảnh giác như chim ưng, nhìn lần lượt từng người một, không bỏ sót một chỉ tiết nào.

Ông chủ Hầu đi cuối cùng, bị hai vệ sĩ nhìn tới mức ngượng ngùng, như thể trên người mình không mặc quần áo vậy.

Họ đi vào một sảnh lớn, trên ghế sô pha giữa phòng có một ông lão chừng năm mươi, sáu mươi tuổi. Thấy Bạch Phương Hưng đi vào phòng, ông ta chậm rãi đứng dậy, nói: “Bạch đạo trưởng về rồi”.

Mặc dù thái độ hết sức khách khí nhưng cũng không kiêu ngạo, không tự tỉ, khí thế chỉ có mạnh chứ không có yếu.

Lý Dục Thần nhìn người này một cái, rốt cuộc cũng biết vì sao vệ sĩ ở cửa ra vào đều là cao thủ Hóa Kình, bởi vì người này là một Tông Sư.

Đây là lần đầu tiên anh gặp Tông Sư ở thủ đô.

Bạch Phương Hưng đi vội lại: “Tiêu Tông Sư, đã để ông phải đợi lâu rồi, bên ngoài xảy ra chút việc”.

Lý Dục Thần nghe thấy Bạch Phương Hưng gọi đối phương là “Tiêu Tông Sư”, bất giác sững sờ, lẽ nào đây chính là đệ nhất Tông Sư thủ đô Tiêu Sinh, tiếng tăm lừng lây không thua gì Châu Khiếu Uyên của Kim Lăng ư?

Nhưng Châu Khiếu Uyên đã Võ Hồn đại thành, đã đi đến cuối con đường võ đạo rồi, trong khi người này rõ ràng là kém hơn rất nhiều, cùng lắm chỉ ngang với Hà Trường Xuân ở Tiền Đường mà thôi.

Lý Dục Thần không biết đối phương là ai nhưng ông chủ Hầu lại âm thầm kinh hãi.

Ông ta sống ở thủ đô, quen biết không ít người trong giới võ lâm nên cũng biết một ít chuyện liên quan tới võ lâm.

Nghe thấy ba chữ Tiêu Tông Sư, kết hợp với tuổi tác của đối phương, ông ta lập tức đoán ngay ra người này chính là đại Tông Sư Tiêu Minh Hạc của nhà họ Tiêu — một trong bốn gia tộc lớn nhất của thủ đô!

Bố của Tiêu Minh Hạc chính là đệ nhất Tông Sư thủ đô Tiêu Sinh, biệt danh là Thiết Tiêu Vô Địch.

Sau khi cảm giác ngạc nhiên qua đi, ông chủ Hầu không khỏi lo thay cho Lý Dục Thần. Rốt cuộc Bạch Phương Hưng dẫn bọn họ tới đây làm gì?

Lễ nào là chữa bệnh cho Tiêu Minh Hạc? Nhưng Tiêu Minh Hạc là Tông Sư cơ mài

Người ta nói rằng Tông Sư không thể chịu được nhục, trong khi cậu Lý này lại có tính cách kiêu ngạo như vậy, lỡ như không cẩn thận đắc tội Tông Sư thì rất có khả năng sẽ bị đập phát chết luôn.

Ông chủ Hầu cho rằng đây là âm mưu của nhà họ Bạch. Bạch Phương Hưng vốn không hề muốn so y thuật với Lý Dục Thần mà là muốn mượn tay Tiêu Tông Sư để diệt trừ Lý Dục Thần.

“Ồ, tôi biết rồi", rõ ràng Tiêu Minh Hạc đã được người dưới báo cáo lại, ông ta mỉm cười, nhìn ra đằng sau Bạch Phương Hưng một vòng, dường như có phần thất vọng, cuối cùng dừng lại khi nhìn thấy Lý Dục Thần: “Vị này chính là cậu Lý phải không?”

Lý Dục Thần gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là Lý Dục Thần”.

Bạch Phương Hưng nói: “Nếu Tiêu Tông Sư đã biết rồi thì tôi cũng không muốn nói nhiều, chúng ta đi xem ông cụ đi”.

Tiêu Minh Hạc ngăn lại: “Bạch đạo trưởng, tôi kính ông là cao nhân Toàn Chân Bạch Vân Quan, và cũng tôn trọng nhà họ Bạch các ông, vậy mà ông lại lấy bố tôi ra để đánh cược với người ta, có phải là hơi quá đáng quá không?”

Bạch Phương Hưng không ngờ Tiêu Minh Hạc vẫn luôn ở nhà sau mà lại nắm rõ mọi chuyện đã xảy ra ở trước nhà như lòng bàn tay, còn biết cả chuyện đánh cược giữa ông ta và Lý Dục Thần.

Ông ta biến sắc, cười ngượng ngùng: “Tiêu Tông Sư, tôi cũng chỉ để cậu ta thử một lần thôi, ông yên tâm, có tôi ở đây, chắc chắn ông cụ Tiêu sẽ không xảy ra vấn đề gì hết”.

Tiêu Minh Hạc sầm mặt nói: “Muốn xem bệnh cho bố tôi thì ít nhất cũng phải có tư cách ấy đã, sao có thể tùy tiện để một người tới xem bệnh được?”

Ông ta quan sát Lý Dục Thần mấy lượt, ánh mắt lộ vẻ ngờ vực:

“Tôi nghe nói gần đây Nam Giang có một người rất nổi tiếng tên là Lý Dục Thần, danh xưng đệ nhất Tông Sư Nam Giang, phải chăng người đó chính là cậu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK