Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Trường Hải cười lạnh một tiếng: "Hừ hừ, tôi vốn muốn chờ bọn họ gây chuyện rồi mới để cho bọn họ đến bãi đỗ xe P2, như thế sẽ có thể chứng minh chúng ta rộng lượng, bọn họ hẹp hòi. Không nghĩ tới vậy mà cậu ta lại không gây chuyện. Cho dù có gây chuyện hay không thì ở trước mặt các thế gia thủ đô, chắc chăn nhà họ Lý đã mất hết mặt mũi rồi".

"Bố nuôi, ông Tôn, hôm nay tuyệt đối không thể buông tha cho tên họ Lý kia!", Vinh Quảng Kiệt ở bên cạnh nói.

Tân Thụ Nghĩa nói: "Yên tâm đi, Quảng Kiệt, mối thù của con nhất định bố sẽ báo thù cho con. Ông Tôn đã sắp xếp xong xuôi rồi, con cứ chờ xem, sẽ không để con phải chờ quá lâu đâu”.

"Hãy để lại Lý Dục Thần cho con, con muốn tự tay làm thịt anh ta!", Vinh Quảng Kiệt cắn răng căm hận nói: "Còn có ả đàn bà họ Lâm kia nữa, không chơi chết cô ta, con khó mà xả được mối hận trong lòng!"

Tân Thụ Nghĩa cười haha một tiếng: 'Đều tùy con!", sau đó ông ta lại nói với Tôn Trường Hải: "Trường Hải, bên kia đã sắp xếp xong hết chưa? Sẽ không bị tên họ Lý nhìn thấu đấy chứ? Từ đầu đến cuối tôi vẫn có chút không yên lòng với tên họ Lạc kia".

"Họ Lạc vốn chỉ là một quân cờ thôi”, trong ánh mắt của Tôn Trường Hải lộ ra vẻ vô cùng tự tin: "Tôi còn có vũ khí bí mật của tôi nữa!"

"Ô, vũ khí bí mật gì mà ngay cả tôi cũng không biết?", Tân Thụ Nghĩa hiếu kỳ nói.

Tôn Trường Hải thần bí cười, nói ra: "Bayar đã rời núi, đang ở ngay thủ đô".

"Đương nhiên tôi biết Bayar đã rời núi...', Tân Thụ Nghĩa nghỉ hoặc nhìn ông †a một chút, không tiếp tục hỏi nữa.

Vinh Quảng Kiệt hiếu kỳ nói: "Bayar là ai?"

"Đại vu Tát Mãn", Phan Vân Long vẫn đứng bên trên nói: "Danh xưng là vu pháp vô thiên".

Trang viên này chiếm diện tích cực lớn, là kiểu trang viên trong rừng phương bắc điển hình, mặc dù không đẹp bằng những trang viên ở Cô Tô Giang Nam, nhưng lại có vẻ khí thế hơn.

Lý Dục Thần đi trên con đường dẫn đến nhà chính, thần thức bay ra xa, vòng vo giữa núi rừng, nói: "Lão Hầu, phong thủy của nơi này không tệ, là sản nghiệp của Tân môn sao?"

Hầu Thất Quý nói: "Trên danh nghĩa thì không phải, nhưng trên thực tế chính là của Tân Thụ Nghĩa, nếu không ông ta sẽ không chọn chỗ này".

“Tìm cơ hội mua lại nơi này đi", Lý Dục Thần nói.

Hầu Thất Quý cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng: "Vâng".

Ông chủ Vương ngẩng đầu nhìn trang viên rộng không thấy điểm cuối, bĩu môi, nhớ tới hơn nửa năm trước tên nhóc này vẫn còn lau bàn quét rác trong một

quán ăn nhỏ ở thành phố Hòa, cảm thấy có chút mộng ảo.

Một trang viên lớn như thế, nói mua liền mua, giống như không cần hỏi xem đối phương có đồng ý hay không, đây là bá đạo cỡ nào chứ?

Đương nhiên Hầu Thất Quý cũng hiểu được ý của Lý Dục Thần. Căn nhà của họ Lý tuy tốt, nhưng ở trong thủ đô vẫn hơi nhỏ một chút, về

sau nhà họ Lý mở rộng quy mô, chắc chắn sẽ không đủ dùng. Bốn gia tộc lớn ở thủ đô, nhà ai mà không có đại trang viên ở ngoại ô thủ đô đâu?

Bọn họ đang đi trên đường, đằng sau xuất hiện một đội xe bốn chiếc, đều là xe sang, vô cùng khí thế. Dưới sự so sánh, mặc dù xe của Lý Dục Thần cũng không kém, nhưng so về khí thế lại yếu đi rất nhiều.

Đội xe vượt qua bọn họ, lại dừng ở cách đó không xa.

Cửa xe mở ra, một đoàn người đi xuống, đi tới.

"Cậu Lý!"

Người tới là Na Nhữ Bình, hóa ra là đội xe của nhà họ Na.

"Cậu đi đâu vậy?"

Lý Dục Thần cười nói: "Bảo vệ nhà người ta nói nhà họ Lý của tôi là gia tộc hạng ba, phải đỗ xe ở bãi đỗ P3, chỉ có thể đi bộ đi vào'.

Na Nhữ Bình lấy làm kinh hãi, cả giận nói: "Lế nào lại như vậy! Tôi sẽ đi nói với bọn họi"

Sau đó lập tức muốn đi tìm người để cãi nhau.

Lý Dục Thần nói: "Cần gì chứ, đi bộ thì đi bộ thôi, tôi chẳng quan tâm. Hạng ba hay hạng bốn, bọn họ có thể quyết định được sao?"

Na Nhữ Bình hổ thẹn nói: "Cậu suy nghĩ phóng khoáng, tôi cảm thấy không bằng. Nếu cậu không ghét bỏ, tôi sẽ đi cùng với cậu".

Lý Dục Thần mỉm cười, không phản đối.

Na Nhữ Bình vội vàng phất tay ra hiệu ra đám thuộc hạ: "Mau, mấy người mau đỗ xe ở P3 đi, sau đó đi bộ vào trong".

Đám người nhà họ Na vội vàng lái xe đi P3, sau khi đậu xe xong thì đi theo từ phía xa.

"Ông cụ nhà mấy người không đến à?", Lý Dục Thần không nhìn thấy Na Hy Nghiêu, hiếu kỳ hỏi.

Từ đầu đến cuối Na Nhữ Bình vẫn đi sát đằng sau Lý Dục Thần nửa bước, cười nói: "Bây giờ tôi là gia chủ, những chuyện như thế này, tôi ra mặt là đủ rồi, sức khỏe ông cụ không tốt, cho nên cũng không đến tham gia náo nhiệt".

Lý Dục Thần gật đầu.

Lúc này lại có một đội xe đi tới, lúc đi ngang qua bên cạnh bọn họ cũng ngừng lại.

Người xuống xe là Sở Dao của nhà họ Sở.

Sở Dao mặc một bộ lễ phục yến hội, so sánh với lúc gặp ở cửa hàng xe thì ít đi mấy phần già dặn, nhiều hơn mấy phần đoan trang quyến rũ.

"Cậu Lý! Na gia chủ!", Sở Dao hô: "Hai người đang tản bộ sao?”

Lý Dục Thần nói: "Gia tộc hạng ba, chỉ có thể đi bộ thôi".

Sở Dao sững sờ, chợt cười một tiếng: "Nếu nhà họ Lý là gia tộc hạng ba, vậy thủ đô sẽ không còn hạng hai nữa. Nếu cậu và Na gia chủ đã đi bộ cùng nhau, vậy tôi sẽ đi cùng với phu nhân vậy".

Nói rồi, cô ta cũng bảo người trong gia tộc đi đỗ xe ở bãi đỗ P3, mình thì đi đến khoác tay Lâm Mộng Đình, chậm rãi đi về phía trước.

Một màn này cũng bị người của nhà họ Bạch đã sớm đỗ xe ở bãi đỗ P1 trông thấy.

Bạch Kính Đình không nghĩ nhiều, nhưng Bạch Ngũ Gia đứng bên cạnh Bạch Kính Đình lại nhắc nhở: "Kính Đình, nhà họ Lý đỗ xe ở P3, chúng ta đỗ ở P2, có phải không tốt lắm hay không? Hay là chúng ta cũng đến P3 đi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK