Nhất là khi nhìn thấy Lâm Mộng Đình bình yên vô sự theo Lý Dục Thần trở về.
“Giết nó! Giết nó cho tôi!”, Lâm Lai Phong điên cuồng gào thét.
Người nhà họ Viên khá là do dự, không biết có nên nghe lời Lâm Lai Phong hay là không.
Lâm Lai Nghi nói: “Các người còn nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu ra tay đi!”
Lúc này những tay đấm thuê mới lao lên.
Nhưng mà, bọn họ căn bản không thể tới gần Lý Dục thần.
Vừa mới đến gần thì đã văng ra xa, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Cả hừ cũng không thể hừ một tiếng, chẳng biết là chỉ ngất hay đã chết hết cả rồi.
Lý Dục Thần từng bước đi về phía trước.
Khi anh đi tới trước mặt Lâm Lai Phong, thì đám người nhà họ Viên mang tới đều ngã xuống đất hết cả rồi.
Lâm Lai Phong có chút tuyệt vọng nhìn Lý Dục Thần:
“Mày, mày không phải người! Mày rốt cuộc là ai?"
“Ông không có tư cách biết”.
Lý Dục Thần nói xong thì bàn tay đã nhấn về phía hư không một cái.
Lâm Lai Phong chợt nghe thấy tiếng bốp bốp bên trong cơ thể mình.
Sau đó, cả người ông ta đã xụi lơ, ngã xuống đất, như một đống bùn nhão.
Thế nhưng ông ta vẫn chưa chết, vẫn còn mở to hai mắt nhìn.
Chỉ là sự sợ hãi trong ánh mắt đã được đẩy lên mức cùng cực.
Người nhà họ Lâm chọn nhầm phe nhanh chóng tản ra.
Không ai có thể và muốn trêu vào vị sát thần này.
Thông minh hơn một chút thì nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Thu Thanh bên kia.
Học theo, đám người còn lại cũng di chuyển như kiến chuyển nhà.
Cảnh tượng hết sức buồn cười đã xảy ra.
Vừa rồi là bên cạnh Lâm Lai Phong, trừ vợ ông ta và vợ chồng Tôn Quảng Phúc thì không còn người nào nữa.
Mà nay bên kia, chỉ còn mỗi Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành.
Ánh mắt Viên Quốc Thành chợt lóe, nhanh chóng suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Ông ta là người thông minh.
Biết tình thế trước mắt, đối đầu với Lý Dục Thần cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trốn thì chắc chắn là trốn không thoát.
Mềm mỏng một chút, nói vài lời dễ nghe nữa thì may ra thoát được một kiếp.
Người nhà họ Lâm vẫn không muốn đắc tội với nhà họ Viên.
Nếu ông ta chết ở sơn trang Bắc Khê, nhà họ Viên chắc chắn sẽ khởi binh vấn tội.
Chỉ cần giữ được tính mạng trở về, Lý Dục Thần đánh đấm ghê gớm cách mấy thì ông ta cũng không sợ.
Viên Quốc Thành tiến lên phía trước nửa bước, bày ra khuôn mặt tươi cười, đang chuẩn bị mở miệng.
Người vợ bên cạnh ông ta, Lâm Lai Nghi đột nhiên lấy ra một khẩu súng nhắm về phía Lý Dục Thần.
Từ lần trước bị Lý Dục Thần tát cho một cái, thì bà ta đã luôn mang theo súng trên người.
Gương mặt bà ta trở nên dữ tợn, lộ ra dáng vẻ điên cuồng, tay không ngừng run run.
Viên Quốc Thành căng thẳng, vội vàng ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên…
Mọi người bật thốt lên đầy hoảng hốt.
Nhất là Lâm Mộng Đình, tiếng súng vang lên, trái tim của cô đã ngừng đập ngay khoảnh khắc đó.
Cô cảm thấy máu trong người mình như ngừng chảy.
Những người khác cũng ngừng thở.
Có người sợ hãi, có người mừng thầm, có người lo lắng, có người không biết phải làm thế nào…
Nói tóm lại, mọi người đều hóa đá.
Bên trong vườn hoa nhà họ Lâm như có thêm rất nhiều tượng đá.
Mắt của người bình thường không có khả năng quan sát viên đạn.
Nhưng, mọi người lại ngạc nhiên phát hiện, bọn họ thấy được quỹ đạo bay của viên đạn.
Đầu đạn xoay tròn với tốc độ cực nhanh, băng qua không khí, phần đuôi bốc khói làm méo mó quỹ đạo không gian, xuất hiện ở vị trí cách ngực Lý Dục Thần đâu đó khoảng hai mét.
Viên đạn vẫn còn bay tới, chỉ là như gặp phải một lá chắn nên tốc độ càng ngày càng chậm.
Cuối cùng thì dừng lại cách tim anh đâu đó nửa mét.
Tất cả mọi người như trợn mắt há hốc miệng!
Không ngờ viên đạn lại dừng lại!
Tim Viên Quốc Thành bỗng chốc lạnh toát.
Kế hoạch nhận thua đã không thể thực hiện được nữa, khoảnh khắc vợ ông ta nổ súng thì ông ta đã biết mình chỉ còn một con đường…
Quỳ xuống, cầu xin tha thứ!
Viên Quốc Thành không hề do dự, bịch bịch một tiếng quỳ xuống.
“Cậu Lý! Đại sư Lý! Cậu đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, cầu xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống!”
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta.
Viên đạn trước ngực anh vẫn còn xoay tròn giữa hư không, như muốn tiêu hao hết toàn bộ năng lượng để phá cái lá chắn vô hình nào đó.
“Tôi không hề muốn giết ông, cả suy nghĩ trong đầu cũng không hề có. Nhưng bây giờ…”
Sát khí trong mắt anh chợt lóe.
“Nhớ kỹ, phát súng này là do vợ ông bắn. Trên đường xuống suối vàng, vợ chồng hai người thong thả tính với nhau đi”.
Dứt lời, viên đạn trước ngực anh như va vào thứ gì đó và đột nhiên bắn ngược trở về.
Dùng tốc độ như lúc ban đầu ghim thẳng vào mi tâm Viên Quốc Thành.
Viên Quốc Thành quỳ gối ở đó, trong ánh mắt để lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cuối cùng.
“A!”
Lâm Lai Nghi điên cuồng hét lên, như nổi điên bóp cò súng trong tay.