Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần phải cãi nhau nữa, chúng ta đã đến đúng chỗ rồi, chắc chắn Đạm Đài Ngọc đã từng ở đây”.

Ông chủ Hầu cũng bắt chước Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, quệt ngón tay xuống đất một cái rồi đưa lên mũi ngửi thử.

“Đây là... Mùi gì vậy?”

Lẫn bên trong mùi đất ướt có đôi chút mùi tanh thoang thoang khiến ông chủ Hầu cảm thấy buồn nôn, dịch dạ dày cuồn cuộn trào lên thực quản, xót hết cả cổ họng.

Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng tò mò ngồi xổm xuống ngửi. “Máu ư?”, Tiêu Minh Hạc cả kinh thốt lên.

“Máu người!", Bạch Phương Hưng bổ sung, hàng mày chau lại.

“Sao mùi máu người mà lại như thế này?”, Tiêu Minh Hạc ngạc nhiên hỏi.

“Có lẽ máu người thấm vào đất vẫn còn mới nhưng vì đã bị công pháp ma đạo ô nhiễm nên mùi mới trở nên kì lạ. Chắc chăn là ma đầu kia đã luyện ma công gì đó ở đây”, Bạch Phương Hưng nói.

Lý Dục Thần nhìn Bạch Phương Hưng một cái, tay đạo sĩ Bạch Vân Quan này quả là cũng có chút đạo hạnh, chẳng trách sau khi Kim Tam Mộc đi, ông ta lại được làm giám viện.

“Nhân lúc ma đầu kia còn chưa quay lại đây, hay là chúng ta mai phục, ôm cây đợi thỏ được không?”, Tiêu Minh Hạc hỏi.

Lý Dục Thần lắc đầu: “Không cần, chắc chắn là người này đã chuồn rồi, ngay cả dấu vết cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, nếu không phải chúng ta tới sớm thì e là mùi máu cũng đã không còn nữa rồi”.

“Máu thấm vào đất, mùi sẽ được lưu lại rất lâu. Hơn nữa, ma khí mà công pháp ma đạo lưu lại còn gây ra ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, dù mấy chục năm cũng chưa chắc đã hết mùi”, Bạch Phương Hưng nói cực kỳ tự tin: “Chàng trai trẻ à, đúng là về mặt y thuật thì cậu giỏi hơn tôi nhưng về mặt kinh nghiệm tu hành thì tôi tu đạo lâu hơn cậu sáu chục năm, bàn về đạo thuật, cậu vẫn còn kém xa lắm”.

Lý Dục Thần chẳng muốn giải thích với ông ta, tiếp tục đi loanh quanh trong ngôi miếu đổ nát.

Thấy anh không nói gì, Bạch Phương Hưng có cảm giác mình đã vãn hồi được một chút thể diện sau khi thua cược ở Bách Thảo Đường, vốn còn định trào phúng thêm đôi câu nhưng lại sợ rằng như vậy sẽ mất đẳng cấp của bậc cao nhân nên chỉ vuốt râu, mỉm cười.

Lý Dục Thần đi một vòng xong hỏi: “Các ông nghĩ tại sao Đạm Đài Ngọc lại chọn chỗ này làm nơi dừng chân? Ông ta có biệt thự ở núi Bách Hoa, có lẽ ở thủ đô cũng có nhà để ở, nếu như là để trốn tránh việc truy vết thì đáng lẽ ra nên trốn tới nơi đông người, như vậy sẽ dễ ẩn náu hơn”.

“Có lẽ là vì luyện công. Chẳng phải đạo trưởng Bạch vừa mới nói là Đạm Đài Ngọc luyện ma công ở đây làm đất bị ô nhiễm đó sao?”

Tiêu Minh Hạc nói xong lại ngồi xổm xuống vê một ít đất đưa lên mũi ngửi.

Sau đó, ông ta chợt giật mình thốt lên: “Ồ, sao cái mùi đó... Lại biến mất rồi?”

Ông ta sợ mình vê đất sai chỗ nên lại chuyển sang chỗ khác, quệt đất đưa lên mũi hít ngửi: “Không có thật!”

Bạch Phương Hưng không tin, ông ta cũng ngồi xổm xuống hít ngửi mặt đất, sau đó kinh ngạc ra mặt: “Sao lại như vậy được?”

Ông ta nhớ tới lời Lý Dục Thần vừa nói rồi lại nhớ tới vừa rồi mình phản bác lời anh xong còn định giễu cợt anh, lập tức thấy xấu hổ.

Lý Dục Thần cười, không trào phúng trả đũa lại mà nói: “Cả linh khí lãn âm khí ở nơi này đều không đồi dào, còn không nhiều bằng ở ngôi biệt thự trên núi Bách Hoa. Cho nên lý do này không hợp lý. Chắc chắn ông ta không tới đây để luyện công”.

Ông chủ Hầu đột nhiên nói: “Liệu có khi nào đây chỉ là chỗ nghỉ chân tạm thời của Đạm Đài Ngọc, còn chỗ ông ta thực sự tới là một nơi khác gần đây không?”

“Một nơi khác gần đây? Vậy thì sao còn cần tới chỗ nghỉ chân tạm thời này làm gì? Chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện hay sao?”

“Có lẽ là chỗ đó không thích hợp cho người ở nhưng ông ta lại không thể không tới đó làm một số chuyện, chẳng hạn như...”

“Chẳng hạn như gì?” “Trộm mộ”. “Trộm mộ?”

“Đúng vậy”, ông chủ Hầu khá hưng phấn: “Trộm mộ là một việc phức tạp, nhất là trộm những ngôi mộ lớn thì cần tiêu tốn rất nhiều thời gian. Đôi khi, chỉ riêng đào lối vào mộ thôi cũng mất tận mấy tháng, buổi tối tới đào lối vào, ban ngày ở tạm tại một nơi gần đó, thông thường là ở trong hang hoặc trong miếu hoang, chẳng hạn như nơi này".

“Ồ, không hổ là dân buôn đồ cổ ở Phan Gia Viên, hiểu biết của ông phong phú thật đấy”, Tiêu Minh Hạc nói.

“Tôi có quen biết mấy tay trộm mộ nên có biết mộ chút về chuyện trộm mộ của người ta”.

“Chứ không phải là chính ông tự đi trộm mộ à?”

“Đâu có, sao lại vậy chứ, tôi chỉ từng đi theo xuống một, một hai ngôi mộ thôi”, ông chủ Hầu ngượng ngùng cười đáp.

Lý Dục Thần bỗng nhiên nhìn chăm chằm ông chủ Hầu: “Vừa rồi ông nói là trước kia ông từng tới ngôi miếu hoang này, ngay cả vị trí tượng Phật và đầu tượng Phật cũng nhớ rõ như vậy, vậy chắc là đã ở đây khá lâu phải không? Ông đừng bảo với tôi là ông tới đây du lịch đấy nhé”.

Ông chủ Hầu run run, nơm nớp lo sợ đáp:

“Nhiều năm về trước, lúc tôi tới đây nhận hàng, có một thầy phong thủy đã nói với tôi là địa thế sông núi ở đây rất đẹp, là nơi long mạch Thái Hành và long mạch Yên Sơn giao nhau, là chốn nhị long hí châu, bên dưới mảnh đất này có một ngôi mộ lớn. Sau đó, tôi đã kiếm mấy tay trộm mộ tới đây khảo sát nhiều năm, phát hiện ra rất nhiều manh mối, xác định ngôi mộ lớn đó ở ngay gần đây. Tiếc là chúng tôi đã đào thử rất nhiều chỗ nhưng vẫn không tìm ra được đường vào mộ. Sau đó, mấy tay trộm mộ kia xảy ra chuyện ở nơi khác, tôi đành từ bỏ ý định này. Đã nhiều năm trôi qua, suýt nữa thì tôi đã quên mất nơi này rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK