Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một cơ hội hiếm có.

Lý Dục Thần muốn điều tra rõ ràng việc Lâm Thượng Nghĩa bị người ta dùng bí pháp sách Đinh Đầu Tiễn hãm hại có phải là do Lâm Thiếu Hằng giở trò hay không.

Nhưng dù sao Lâm Thiếu Hằng cũng là người nhà họ Lâm, đặc biệt là từ khi Lâm Mộng Đình nói cho anh rằng ông cụ luôn cảm thấy luôn mắc nợ cả nhà Lâm Lai Phong, nên đương nhiên anh cũng biết mình cần phải tìm một nhân chứng đáng tin và có tiếng nói trong chuyện này.

Vì thế, anh nghĩ đến Lâm Thiền Minh.

Vừa hay, trong lúc ở bệnh viện, để tiện liên lạc trực tiếp với Lâm Thượng Nghĩa, anh đã thêm WeChat và số điện thoại của Lâm Thiền Minh vào điện thoại.

Sự phát triển của mọi việc thật sự khiến Lý Dục Thần thất vọng.

Ban đầu anh tưởng Lâm Thiếu Hằng chỉ là một tên đầu óc đơn giản kém thông minh, cho rằng anh ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, chuyện sách Đinh Đầu Tiễn không hề liên quan tới anh ta.

Nếu đúng như thế, anh chỉ định dạy cho anh ta một bài học.

Không ngờ, Lâm Lai Phong lại tự mình đến.

Mà Lý Dục Thần đã xác định, Lâm Lai Phong nhất định có liên quan đến sách Đinh Đầu Tiễn, nếu ông ta không phải là kẻ chủ mưu thì cũng là đồng loã.

Thấy Hoàng Tam cầm điện thoại di động bước ra, Lý Dục Thần mỉm cười.

Chuyện này đã nằm trong dự tính của anh.

Ban đầu, anh định để Mã Sơn đóng giả thành người này, nhưng mà Mã Sơn quá gây chú ý, người khác dễ nhận ra.

Thế nên Hoàng Tam phù hợp hơn, người này chẳng khác nào một tên vô công rỗi nghề ăn chơi lêu lổng, xen lẫn bên trong những người đó thì diễn như không diễn vậy.

Mà Hoàng Tam cũng thật sự diễn hết mình.

Ở trong mắt anh ta, Lý Dục Thần là thần, có thể điều khiển sấm sét, là một vị thần chưởng quản sinh tử.

Có cơ hội thể hiện tốt như thế, sao anh ta có thể không ra sức, sao mà dám không ra sức chứ!

Lý Dục Thần kêu Hoàng Tam mở video.

Hoàng Tam cũng rất lanh trí, trong khi phát video, anh ta tua nhanh những đoạn râu ria rồi dừng lại ở đoạn quan trọng.

Nghe thấy tiếng cười cùng với vẻ mặt dữ tợn của Lâm Thiếu Hằng trong video truyền ra, thêm mấy lời nói muốn thưởng Lâm Mộng Đình cho đám lưu manh kia, sắc mặc của Lâm Thiền Minh nhanh chóng thay đổi.

Nhưng ông ấy vẫn bình tĩnh mà xem đoạn phim.

Cho đến lúc sau, Lâm Thiếu Hằng thừa nhận đã bắt cóc Lâm Mộng Đình, còn nói: “Lão già kia cũng không sống được mấy ngày…”, Lâm Thiền Minh đã giật lấy điện thoại khi nghe thấy những lời này.

Lâm Thiếu Hằng đã sợ đến mức mặt trắng bệch, không còn giọt máu.

“Chú hai, chú nghe cháu giải thích…”, Lâm Lai Phong còn cố gắng giãy giụa tới phút cuối cùng.

“Không cần phải giải thích với tôi!”, Lâm Thiền Minh giận dữ nói “Trở về từ đường nhà họ Lâm, đi mà giải thích với liệt tổ liệt tông!”

Dứt lời, ông ấy vung tay áo: “Cậu Lý, Mộng Đình, chúng ta đi!”

Lý Dục Thần nói: “Ông cứ đưa Mộng Đình về trước, tôi và cậu Lâm còn vài món nợ phải tính sổ”.

Lâm Thiền Minh sửng sốt: “Bọn họ phải chịu gia pháp của nhà họ Lâm, cậu cần gì phải làm chuyện thừa!”

Lý Dục Thần mỉm cười: “Nhà họ Lâm thì có gia pháp của nhà họ Lâm, còn Lý Dục Thần tôi thì có quy tắc của mình!”

Lâm Thiền Minh không hề nói gì, chỉ gật đầu: “Mộng Đình, chúng ta đi thôi”.

Trong lòng Lâm Mộng Đình có chút lo lắng, nhưng bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc là lo lắng cho an nguy của Lý Dục Thần hay là sợ anh sẽ xuống tay quá tàn nhẫn.

Cô len lén liếc mắt nhìn Lý Dục Thần: “Anh cẩn thận một chút”.

“Yên tâm đi, về nhà nhớ ngủ một giấc thật ngon vào! Muốn ăn đồ nướng thì nhắn tin cho tôi, chúng ta lại tới quán cũ”, Lý Dục Thần nói.

Lâm Mộng Đình hiểu ý anh, mỉm cười rồi đi theo Lâm Thiền Minh.

Nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất ở giao lộ.

Lý Dục Thần mới nhìn về phía Lâm Thiếu Hằng.

“Mày tính làm gì?”

“Hình như tôi đã từng nói, nếu anh mà giở trò, tôi sẽ đánh gãy nốt cái chân kia của anh”.

“Mày… mày nói giở trò gì? Tao đã làm theo lời mày rồi”.

“Nhưng mà, anh đã gọi bố của anh tới, như thế không tính là giở trò sao? Hơn nữa, anh đối xử với Mộng Đình như vậy, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, anh đã nói rất nhiều lời không nên nói. Miệng anh hôi thối như vậy à! Nết tôi cũng kỳ, rất ghét loại người mồm miệng thúi hoắc như anh, tôi đang nghĩ cần dùng cách nào để chặn họng anh lại, tránh cho sau này anh lại làm người ta khó chịu”.

Lý Dục Thần nói rồi thì tiến từng bước từng bước về phía trước.

“Mày… mày đừng có mà qua đây!”, Lâm Thiếu Hằng sợ đến mức liên tục lui về phía sau.

Dương Tử Hoa lóe người, chắn bên cạnh Lâm Thiếu Hằng, lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần.

“Họ Lý, đừng có mà khinh người quá đáng”. Lâm Lai Phong nói: “Nếu cậu dám đụng tới Thiếu Hằng lần nữa, tôi nhất định sẽ giết cậu. Đừng tưởng chú hai đến đây một chuyến thì tôi sẽ không dám làm gì cậu”.

Mắt của Hoàng Tam loé sáng.

Đây chính là ông lớn nhà họ Lâm.

Là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Hoà.

Anh ta đang rất muốn xem thử, rốt cuộc là ông lớn sừng sỏ của thành phố Hoà hay là vị thần có thể điều khiển sấm chớp này lợi hại hơn.

Lý Dục Thần khẽ cười nói: “Giết được tôi rồi hẵng nói”.

Lâm Lai Phong giờ phút này cũng đã vô cùng tức giận, chuyện trù tính cả nửa đời sắp thành, ông ta cũng sắp hết khổ ở nhà họ Lâm, thế mà lại bị thằng nhóc này phá hủy.

Trong lòng ông ta rất rõ, đêm nay ông ta không thể trở lại nhà họ Lâm.

Nếu như trở về, dù ông cụ Lâm có thiên vị nhà họ cỡ nào chăng nữa nhưng gia pháp của tổ tông truyền lại vô tình, ông ta không chịu nổi.

Cũng may, ông ta còn chừa cho mình đường lui.

Chỉ cần ông cụ không đuổi cùng giết tận, cho ông ta một khoảng thời gian để dưỡng sức thì ông ta có thể đợi thời trở lại.

“Là tự mày tìm chết!”

Lâm Lai Phong đổ hết oán hận của bản thân lên Lý Dục Thần.

“Tử Hoa, giết nó!”

Dương Tử Hoa đã có chuẩn bị từ sớm, nghe được mệnh lệnh thì phi thân nhào tới.

Ra chiêu nào cũng đều là sát chiêu, con dao găm trong tay vẽ ra một đường sáng bạc, mũi dao mang theo một tia kiếm khí, phá vỡ không gian, cắt thẳng đến yết hầu của Lý Dục Thần.

Nhưng điều khiến ông ta khôngngờ là dao găm lại đột ngột dừng ở vị trí cách Lý Dục Thần hai tấc.

Lý Dục Thần đã dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi dao.

Dương Tử Hoa không nhìn thấy rõ động tác của Lý Dục Thần.

Ông ta lại dùng sức đẩy về phía trước, nhưng con dao không tiến thêm được chút nào.

Sau đó ông ta muốn rút dao về, kết quả như cũ, con dao không hề di chuyển.

Giống như nó đã bị một cái kìm sắt kẹp chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK