Mục lục
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Định Nhất biết, đây là cơ hội tốt nhất của ông ta.

Vốn mục đích của ông ta chỉ là trốn chạy.

Vừa rồi ông ta đã được lĩnh giáo, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Dục Thần.

Nhưng thấy lúc này Lý Dục Thần không những lòng loạn như ma, mà còn hoa tay múa chân như phát điên.

Ông ta liền có tâm tư phản kích lại.

Nguyên Định Nhất không phải là không biết tự lượng sức mình.

Ông ta thấy sở dĩ Lý Dục Thần lợi hại như vậy là bởi vì bước vào bí cảnh, học được bí pháp của Thượng Cổ Đại Vu.

Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới Lý Dục Thần tới từ Thiên Đô.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng này của Lý Dục Thần, ông ta càng thêm tin tưởng vững chắc mình phỏng đoán không sai.

Không phải Vu tộc, không có căn cơ, lại bỗng nhiên học vu thuật, pháp môn càng cao cấp càng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Bản thân Nguyên Định Nhất thời trẻ cũng từng ham hố tham lam, mạo muội học tập công pháp không nên học, nên mới dẫn tới tẩu hỏa, để lại bệnh cũ trong thân thể.

Mà một khi vu pháp tẩu hỏa, phản phệ cực kỳ mạnh mẽ.

Nguyên Định Nhất nghĩ rằng lúc này thân thể của Lý Dục Thần không còn chịu anh khống chế nữa, giống như hầu đồng, chẳng qua là hầu đồng cao cấp mà thôi.

Trong lòng ông ta vô cùng vui mừng, lấy ra một ống sáo làm từ xương, đặt lên môi rồi thổi.

Tiếng sáo xương bén nhọn xuyên qua tầng mây, sắc như lợi kiếm, phối hợp với điệu múa Thiên Ma của Lý Dục Thần, du dương chập trùng.

Lý Dục Thần nghe thấy âm thanh này, lệ khí trong lòng càng tăng cao, càng không dừng múa kiếm được, động tác càng lúc càng nhanh.

Anh tăng tốc, âm thanh của sáo xương cũng tăng theo, tiết tấu theo sát anh.

Không lâu sau, âm thanh của sáo xương bỗng trở nên vang dội tận mây xanh, tiết tấu không còn đi theo mà vượt qua bước nhảy của Lý Dục Thần.

Dường như Lý Dục Thần không cam lòng bị bỏ lại, anh cũng tăng nhanh động tác, theo sát tiết tấu của sáo. xương.

Cứ thế, một người thổi sáo, một người khiêu vũ, khắp tòa đại điện, bóng kiếm lắc lư, tiếng sáo trầm bổng. Dần dần, không khí không còn kẽ hở. Người ngoài nhìn vào không còn thấy người với kiếm, cũng không nghe được tiếng âm nhạc và tiết tấu.

Chỉ thấy một đoàn ánh sáng màu đen và tiếng rít liên miên.

Hồi lâu sau, ầm ầm, đại điện sụp đổ, biến thành một vùng phế tích.

Tiếng rít đột nhiên ngừng lại.

Lý Dục Thần đứng trong đống đổ nát, lấy kiếm chống đất.

Nguyên Định Nhất chậm rãi buông xuống sáo xương bên môi.

Trên mặt, trên trán ông ta thấm đầy mồ hôi, quần áo. cũng ướt sũng.

Nhưng ông ta không hề hay biết, chỉ sờ lên sáo xương âu yếm.

Đây là pháp khí của vu tộc, dùng xương ưng luyện chế thành, âm thanh có thể nhiếp hồn đoạt phách.

Mặc dù cực kỳ tiêu tốn pháp lực, nhưng ông ta tin tưởng, Lý Dục Thần còn tiêu hao nhiều hơn mình.

Người trẻ tuổi chừng hai mươi, dù có tu luyện từ trong bụng mẹ thì có thể tích lũy bao nhiêu pháp lực?

Có cơ duyên tập luyện được bí thuật Cổ Vu thì sao? Tay cầm Thần khí thì sao chứ?

Thiếu hụt pháp lực, cái gì cũng rỗng tuếch.

Huống chỉ trong lòng anh như một cuộn chỉ rối, đã tới mức điên cuồng, lúc này kiếm trong tay chính là bùa đòi mạng của anh.

Cầm Thần khí, lúc nhảy múa càng tiêu hao pháp lực.

Nguyên Định Nhất lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: "Sao. hả? Có phải rất thoải mái không? Thoải mái hơn cả làm việc với đàn bà? À, không đúng, hẳn là cậu chưa từng hưởng qua mùi vị kia đi? Đáng tiếc, một chú chim non sắp phải chết rồi!"

Lý Dục Thần ngẩng đầu, trừng mắt liếc nhìn ông ta.

Nguyên Định Nhất giật nảy mình, lui về phía sau mấy bước. Nhưng giờ phút này pháp lực của ông ta cũng sắp. hết, bị đất đá trong đống đổ nát vướng chân, lảo đảo suýt ngã sấp xuống.

Ông ta vội vàng ổn định thân hình, điều chỉnh hơi thở, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng.

Lại nhìn Lý Dục Thần vẫn dùng kiếm chống đất, hai tay nắm chuôi kiếm, sức lực cả người đều đè vào đó. Thoạt nhìn nếu không có thanh kiếm này làm tay vịn, chắc chắn anh sẽ ngã xuống.

Dược lực nhanh chóng tản ra khắp người, Nguyên Định Nhất cảm giác tay chân thoải mái, tràn ngập lực lượng, ha ha cười nói:

"Thằng nhóc kia, hành tẩu giang hồ, trên người sao có thể không mang theo chút dược giúp khôi phục nguyên khí chứ? Có điều, sau này cậu cũng không còn cơ hội mang theo nữa. Hôm nay, tôi sẽ đưa cậu lên trời, đi gặp ông bố ngu xuẩn của cậu đi!"

Ông ta vừa nói xong, chợt thấy Lý Dục Thần đứng thẳng người.

Trong khoảnh khắc, mưa gió ập xuống, sông núi phai màu.

Một đạo kiếm khí màu đen bắn ra từ trong tay Lý Dục Thần, trông chẳng khác gì một con rồng khổng lồ màu đen, lao thẳng tới Nguyên Định Nhất.

Một tiếng ầm vang.

Thân thể Nguyên Định Nhất biến mất không còn tăm hơi.

Gò núi phía xa bị vỡ đôi. Để lại trên mặt đất một khe hở thật dài.

Lý Dục Thần đứng trong phế tích, một tay cầm kiếm như chiến thần.

Trên Mao Sơn, từ trên đỉnh núi, vài điểm sáng xanh bay lên cao, rơi xuống phía trước Vạn Trữ Cung. "Chuyện gì xảy ra vậy?”

Mấy lão đạo sĩ nhìn Vạn Trữ Cung đã thành phế tích, nhíu mày hỏi.

Lúc này có thêm một điểm sáng xanh rơi xuống đất, hóa ra là trụ trì Vạn Phúc Cung, Cổ Thủ Mặc.

Cổ Thủ Mặc thấy mấy lão đạo, thi lễ nói: "Mấy vị sư thúc, chuyện gì đã kinh động đến mọi người?"

Một người lão đạo sĩ hừ lạnh: "Chúng ta không phải người chết, động tĩnh lớn như vậy có thể không kinh động sao?"

Lại chỉ ngón tay vào Lý Dục Thần hỏi: "Thằng này là người nào, lệ khí trên người nặng như vậy? Định Nhất sư đệ đâu? Có người đến Vạn Trữ Cung giương oai, sao ông. †a vẫn chưa lộ diện hả?”

Cổ Thủ Mặc nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, lại nhìn đống đổ nát, bất giác nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK